Chương 4: Thông linh trấn nhỏ (4)

“Thông linh trấn nhỏ” cái tên này thật quá mức quỷ dị, Vân Tự Bạch có chút để ý. Hắn sau khi tiếp nhận chìa khóa cũng không vội mà đi ngay, dựa vào quầy cùng ông chủ nhà trọ nói chuyện phiếm, muốn từ trong cuộc trò chuyện lấy một chút manh mối về “Giếng”.

“Nghe nói cái giếng trong trấn kia đã xảy ra chuyện, ông có biết nội tình bên trong không?”

Ông chủ nhà trọ đang khảy bàn tính tay bỗng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi thật sự muốn nghe?”

Vân Tự Bạch gật đầu: “Mời ông nói.”

“Ta căn bản cũng không muốn nói, nhưng ngươi vào ở nơi này, vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh trong tiệm.” Lão bản nhìn về phía đồng hồ treo tường, xoa xoa tay, có một chút bất an mở miệng: “Trước đây trấn nhỏ là một nơi thế ngoại đào nguyên, nhưng mà mấy năm trước trấn trên xảy ra một chuyện lạ, làm tất cả đều bị thay đổi.”

“Mấy năm trước vào một ngày nọ, có người phát hiện phụ cận cái giếng trong trấn kia có một mùi hôi thối, kéo nước lên thì có màu đỏ. Từng ngày qua đi, mùi tanh tưởi không những không tiêu tán đi, ngược lại càng thêm nồng đậm, như là từ dưới nền đất bốc lên. Mọi người trong trấn hoài nghi có người lén ném đồ vật dơ bẩn xuống giếng, quyết định mở nắp giếng nhìn xem đến tột cùng là có cái gì.”

Âm thanh của ông chủ nhà trọ càng nói càng nhỏ đi, dường như sợ bị người thứ ba nghe thấy: “Nắp giếng từng chút được đẩy ra, mùi hôi ngày càng nồng hơn…… Cái giếng kia rất sâu, trên mặt nước quả nhiên không phát hiện ra cái gì. Hai người đàn ông có lá gan lớn quăng móc treo xuống dưới muốn vớt thử, đồ vật vừa được vớt lên, lập tức đem những người ở đây dọa rớt nửa cái mạng!”

Vân Tự Bạch đoán được đáp án, lại bất động thanh sắc: “Là cái gì?”

“Một khối thi thể bị lột da!” đồng tử của ông chủ nhà trọ run rẩy, nuốt nuốt nước miếng: “Da trên thi thể một chút cũng không còn, đỏ rực một khối toàn là thịt, khuôn mặt mơ hồ, căn bản nhìn không ra là ai. Sau lại điều tra xuống, mới biết được đó là Lý quả phụ ở tại trấn phía đông. Cô ta chết oan, oán khí rất lớn, bắt không được hung thủ, vào lúc trời tối, cô ta sẽ trở thành oàn linh từ giếng bò lên, đi tìm người đã lột da cô ta!”

Vân Tự Bạch hỏi: “Đã có người gặp được qua?”

Ông chủ nhà trọ sợ hãi kêu lên: “Trấn trên mỗi năm đều có người đột tử, thi thể bị lột da ngâm nước đều là Lý quả phụ làm.”

Vân Tự Bạch lại hỏi: “Vạn nhất đυ.ng phải, có biện pháp nào để hóa giải không?”

“Làm gì có biện pháp nào.” Lão bản thở dài: “Vận khí không tốt gặp được cô ta, chỉ có thể nhanh mà chạy đi!”

Khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng ở dưới ánh đèn giống như được phủ một tầng sương, mang theo vài phần lãnh cảm, Vân Tự Bạch vuốt ve đường ven của quầy, tùy ý hỏi một câu: “Các ngươi hiện tại uống nước ở nơi nào?”