Chương 8: Thông linh trấn nhỏ (8)

Một chút xíu tiểu nhạc đệm này hòa hoãn không khí khẩn trương cùng nôn nóng, Vân Tự Bạch quyết định chủ động xuất kích, mắt phượng hơi cong lên. Cơ mặt thư giãn lộ ra nụ cười sạch sẽ.

Lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện ở hai bên má khiến cho loại cảm giác xâm lược đến từ ngũ quan thâm thúy yếu đi, làm khí chất xa cách tự nhiên của hắn trở nên ôn hòa hơn.

Hắn cầm ra trên tay cây kéo thổ hào, há mồm nói một câu tiệm cắt tóc thường xuyên dùng để mời chào khách: “Mỹ nhân cắt tóc sao? Cửa hàng mới khai trương, cắt tẩy chỉ tốn 9999, cung cấp bảo hiểm đảm bảo không hư hỏng.”

Lý quả phụ chặn ngay cửa ra vào, hắn không có chỗ chạy trốn.

Đạo cụ dành cho người mới sử dụng đã giải thích có thể kiếm lấy tiền thuê, “Tiền thuê” này có lẽ là cơ hội xoay chuyển tình thế.

Lý quả phụ nghe vậy, sờ sờ đầu tóc ướt dầm dề, có vẻ như là đã động tâm.

Vân Tự Bạch thừa cơ tiến tới, không ngừng cố gắng: “Tri kỷ phục vụ một-kèm-một, sáng tạo tạo hình phù hợp nhất, làm người trở thành một con ma đẹp nhất.”

Lý quả phụ nắm chặt mép sườn xám, nhấc mũi chân chậm rãi đi về phía trước.

Mỗi một bước đi của Lý quả phụ, thần kinh của Vân Tự Bạch liền căng thẳng thêm một chút, nhưng trên mặt ý cười vẫn không hề giảm, trong lòng lại suy nghĩ kế hoạch B —— sau khi giao dịch thất bại thì nên lấy cái tư thế nào để chạy trốn.

Lý quả phụ đi được vài bước, ngừng lại ở ven vũng máu, sau đó không có bước thêm một bước nào nữa, bàn tay dính đầy máu duỗi về phía trước, ngay lập tức tiêu tán trong không trung, giống như bị một lực lượng vô hình cắn nuốt.

Nàng ta đột nhiên rút tay lại, trên cổ tay một lần nữa mọc ra bàn tay mới. Nàng ta lại thử vươn một chân ra, bàn chân cũng bị cắn nuốt.

Vân Tự Bạch nhìn thấy một màn này, suy đoán Lý quả phụ không thể đi thêm về phía trước, có thể là bị một điều kiện nào đó áp chế.

Đạo cụ của người chơi mới thời gian làm lạnh là 24 giờ, mỗi một lần đều phải thật sự cần đến mới dùng tới, hiện tại không có nguy hiểm về sinh mạng, Vân Tự Bạch vội vàng “Tiễn khách”.

Ý cười trong mắt hắn càng sâu, ngữ khí ôn hòa: “Khách nhân hiện tại có vẻ không tiện, mời ngài trở về đi thôi……”

Lý quả phụ lùi cái chân bị đứt về, liếc mắt mà nhìn Vân Tự Bạch một cái thật sâu, phun ra một âm thanh nghẹn ngào: “Lần sau ta lại đến……”

Lý quả phụ đem tấm da người khoác lên trên người của cô ta, dùng hai tay đánh kết thành hình con bướm, xoay người xuyên qua cửa, biến mất.

Vị khách hàng đầu tiên quay đầu liền đi, lần đầu tiên giao dịch kết thúc một cách thất bại , vậy mà Vân Tự Bạch lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Ý cười bên môi biến mất, mắt phượng lại lạnh lùng xuống.

Hắn im lặng lắng nghe động tĩnh trong chốc lát, xác định không có dị thường mới bật ánh sáng của điện thoại hướng về phía cửa gỗ.