Quyển 1 - Chương 5-3: Kẹo có ngọt không, há miệng ra để tôi nếm thử?

Tiếng nước chảy khiến Văn Ngọc Thư không nghe rõ, cậu chỉ có thể nhìn về phía bên kia. Văn Ngọc Quỳnh muốn đưa giày cho hắn nhưng Tương Hành lại cau mày tránh né không nhận.

Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, không biết hắn đã nói gì mà chỉ thấy sắc mặt Văn Ngọc Quỳnh trắng bệch như không chịu nổi nhục nhã mà lau nước mắt bỏ đi.

Biểu tình trên mặt Tương Hành cũng không thay đổi. Văn Ngọc Thư lùi về sau mặc quần áo vào, sau khi hưởng gió lạnh xong liền trở về sân phơi lúa với Tương Hành.

Tất cả mọi chuyện đã xong, đám nam nhân ngồi đánh bài ở một bên, thấy Tương Hành trở về liền mời hắn vào đánh hai ba ván. Hắn đi qua, cười nói gì đó với họ sau đó lười biếng xào bài.

Vận khí của hắn tốt, lá gan lại lớn, kiểu gì cũng dám đánh, Văn Ngọc Thư đứng ở sau lưng hắn cũng cảm thấy hứng thú. Đánh được bốn năm ván nữa, một trận "Leng keng" thanh thúy vang lên, những đứa nhỏ chơi bùn ở một bên chạy đến lôi kéo vạt áo của người lớn, ồn ào nói muốn ăn kẹo.

Văn Ngọc Thư chưa thấy qua cách mua kẹo như thế này, cậu tò mò nhìn qua.

Tương Hành đánh vài lá bài ra rồi đưa tiền cho cậu: "Đi mua vài miếng kẹo ăn cho ngọt miệng."

Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.

Văn Ngọc Thư vui vẻ reo lên, cầm tiền chen vào trong đám con nít đi mua kẹo.

Kẹo được ông lão vác trên lưng, sau đó lấy xuống chia thành những mảnh nhỏ rồi lăn qua một lớp đường trắng, Văn Ngọc Thư đem đến đút cho Tương Hành nhưng hắn lại nghiêng đầu đi nói không ăn, câu ăn đi. Sau đó, đánh xong ván này liền ngồi nói chuyện với những người xung quanh thôi.

Văn Ngọc Thư ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, nhét kẹo vào miệng, trong miệng toàn là mùi bột mỳ, sau khi bột tan đi thì mùi vị ngọt ngào của kẹo mạch nha mới bắt đầu tràn ra, viên kẹo trong miệng dần mềm xuống.

Ở thời kỳ thiếu thốn như thế này thì một viên kẹo như vậy cũng đủ cho những đứa trẻ ở đây ăn cả ngày.

Văn Ngọc Thư chỉ ăn một miếng rồi liếʍ liếʍ lớp đường dính trên môi, cẩn thận cất kẹo đi, luyến tiếc ăn.

Tương Hành liếc mắt nhìn cậu:

"Sao lại không ăn?" Tiểu ngốc tử vội vàng lắc lắc đầu:

"Ăn ngon, Ngọc Thư không ăn, để dành cho vợ ăn."

Mặt hắn lập tức đen lại, bình dầm trong lòng bị đánh vỡ, chua chát cười nhạo:

"Lông còn chưa dài đã thương vợ rồi." Nam nhân ngồi đối diện hắn kéo bài, cười cợt nhả nói: "Anh, sao anh lại biết lông của người ta còn chưa dài chứ?" Những người xung quanh cười ha hả ồn ào.

Tương Hành không nói chuyện, khóe miệng ngậm điếu thuốc, hừ lạnh một tiếng.

Văn Ngọc Thư trừng mắt nhìn, gọi hệ thống.

[Hệ thống, cậu có nghe thấy không? Nam chính thật lưu manh!]

[Hệ thống: ..... Ký chủ, cậu cũng đùa giỡn lưu manh không ít hơn hắn đâu.]

Văn Ngọc Thư nhớ lại, cũng đúng. Cậu nâng niu gói kẹo trong tay như đang cầm bảo bối, sợ quấy rầy Tương Hành chơi bài nên nhỏ giọng nói bên tai hắn.

"Anh, em đi nha."

Mặt hắn không chút thay đổi ném bào ra, Văn Ngọc Thư biết rõ hắn khó chịu, cố ý chọc giận hắn, vui vẻ bỏ đi. Còn chưa đi bao xa thì Tương Hành đen ném bài ra.

"Các người chơi tiếp đi." Hắn đứng dậy đuổi theo Văn Ngọc Thư, nắm cổ áo cậu kéo vài trong ruộng bắp. Đám nam nhân bị bỏ lại hoang mang không hiểu chuyện gì.

Còn chưa đến lúc thu hoạch nên ruộng bắp vẫn là một mảnh xanh mướt, nếu có người ở bên trong thì sẽ không ai nhìn thấy được.

Tương Hành thả Văn Ngọc Thư ra, khuôn mặt anh tuấn vừa lạnh vừa thối, đôi mắt ngạo nghễ nhìn cậu.

"Mau ăn sạch đống kẹo này, nếu không tôi sẽ không thả cậu đi."

Văn Ngọc Thư không muốn, cậu muốn để dành kẹo cho vợ ăn. Nhưng kẹo này là dùng tiền của hắn mua, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Kẹo mạch nha tan ra sẽ dính răng, còn chưa ăn xong đã nhìn qua hắn, thấy hắn thong dong châm thuốc, đứng ở một bên nhìn cậu ăn.

Văn Ngọc Thư hít hít mũi, mặc kệ, bàn tay dính kẹo kéo kéo vạt áo hắn: "Anh, có muốn cắn miệng em không, miệng em vừa ăn kẹo xong rất ngọt."

Trên môi cậu vẫn còn dính vụn kẹo, khi nói chuyện đều mang theo mùi vị ngọt ngào, đôi mắt đơn thuần chăm chú nhìn hắn, giống như làm nũng mà nói với hắn: "Thật sự rất ngọt."

Đôi mắt của Tương Hành thâm trầm nhìn cậu, hầu kết lăn lộn lên uống, bàn tay cằm điếu thuốc nhéo cằm cậu: "Có thật không? Ngọt như thế nào? Cho tôi nếm thử xem."