Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 2 - Chương 1.1: Vệ sĩ lạnh lùng của giới hào môn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hội nghị Chip lần thứ ba được tổ chức tại thành phố A. Các phóng viên đã sẵn sàng đứng ở cửa từ sớm, chờ đợi để có được những tin tức đầu tiên.

Lần này lượng người gấp mấy lần hai lần trước, bên ngoài tòa nhà khoa học kỹ thuật đều là phóng viên và quay phim, đám người đông như kiến chen chen chúc chúc, sở dĩ có cảnh này là do Công ty Khoa Học Kỹ Thuật Sang Thế mới nghiên cứu và phát triển chip.

Tin tức này bất ngờ nổ ra đã gây náo động trong và ngoài nước, nếu con chip Sang Thế phát triển được chinh phục thành công, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của khoa học công nghệ quốc gia và lĩnh vực trí tuệ y học.

Đang lúc mọi người đang chờ mong, từ trong tòa nhà khoa học và công nghệ, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen xông ra, nghiêm túc tản ra bốn phía ngăn đám đông lại.

Một chiếc xe hơi hạng sang màu đen của doanh nhân đi tới, chậm rãi dừng lại ở cửa, một vệ sĩ cao lớn mặc bộ đồ đen, đeo tai nghe chiến thuật, trên mắt mang kính râm, chân dài bước ra khỏi xe, dừng lại xem xét hiện trường một lúc rồi mới đi ra đằng sau mở cửa xe,

Người đàn ông mặc bộ vest màu đỏ rượu bước ra khỏi chiếc xe hạng sang, nam vệ sĩ cúi đầu đóng cửa xe, nữ vệ sĩ xuống xe cùng tài xế chính lần lượt ở hai bên trái phải đi theo sau anh, đi về phía tòa cao ốc khoa học kỹ thuật.

“Người đó đến rồi!” Không biết ai đã hét lên, các phóng viên và nhϊếp ảnh gia ngay lập tức vây quanh họ. Họ giơ micro, liều mạng la hét:

“Liễu tổng! Liễu tổng! Xin hỏi quá trình nghiên cứu về chip thông minh của Sang Thế đã đạt đến trình độ nào rồi?”

“Liễu tổng! Có tin tức rằng Chip đã đạt đến giai đoạn nghiên cứu quan trọng nhất. Điều này có đúng không ạ?”

“Xin Liễu tổng hãy phát biểu vài lời đi ạ!”

Người đàn ông mặc bộ vest màu đỏ rượu trông rất đẹp trai, với đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, đôi môi mỏng, bộ vest màu đỏ rượu lịch lãm ôm lấy bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh. Với khí chất cao ngạo ngang tàng, giống như một con sói trẻ tuổi đầy sức sống, đầy hung hãn nguy hiểm khiến người ta không thể làm ngơ.

Một số phóng viên đã cố gắng hết sức để tiến về phía trước, mạnh mẽ chen lấn, ai cũng muốn là người đầu tiên có được những thông tin, bọn họ mất thăng bằng lao về phía trước, đúng lúc này, một vệ sĩ mặc vest đen phía sau đột nhiên bước tới, dùng sức mạnh kinh ngạc chặn đám phóng viên lại.

Đám phóng viên loạng choạng lùi lại, lòng như lửa đốt, khi ngẩng đầu nhìn lại thì ngẩn người.

Người vệ sĩ trông rất chuyên nghiệp. Cậu không được trang bị để đảm bảo an toàn tại hội trường, mà giống vệ sĩ cá nhân của nhà họ Liễu hơn. Cậu đeo một chiếc tai nghe chiến thuật màu trắng ở một bên tai, có chiều cao ngang tầm với Liễu tổng đang đi ở phía sau, khi đứng trước mặt các phóng viên mang khí thế áp bức, dù kính râm che khuất tầm mắt của cậu nhưng các phóng viên vẫn có thể nhìn thấy được vẻ lạnh lùng trên gương mặt vô cảm của cậu.

Các phóng viên đều giật mình, đó là một khẩu súng. Ngay lập tức mồ hôi lạnh toát ra trên lưng họ, lúc họ nhận ra là mình đang phỏng vấn người nhà họ Liễu, tất cả các câu hỏi để nén trở về, run rẩy lùi lại, nhường chỗ, nhìn hai vệ sĩ một nam một nữ dẫn người đàn ông vào cửa.

Đám người nhìn thấy họ đã đi khuất mới thở dài nhẹ nhõm.

Tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật, Văn Ngọc Thư đi phía sau nam chính, vệ sĩ báo tin an toàn liên tục trong tai nghe chiến thuật, cậu nhàn nhạt “ừm” một tiếng rồi đi theo nam chính.

Hãy dành chút thời gian để trò chuyện tâm tình với hệ thống.

[666, có chụp lại không có chụp lại không?]

[Hệ thống không biết chụp bao nhiêu tấm ảnh cho cậu, hết hồn khen ngợi: “Chụp rồi, kí chủ thật sự rất đẹp trai, đẹp trai khủng khϊếp!”Sau khi khen ngợi, biểu cảm nhỏ trên màn hình hệ thống sập xuống: "Ký chủ có thể đừng gọi tôi bằng cái tên này được không?]

Đây là lần đầu tiên Văn Ngọc Thư nghe được một lời khen như vậy, cậu ngập ngừng nói:... Đẹp trai khủng khϊếp, cũng…được.

Tiến vào hội trường, nam chính đứng trên sân khấu cười nói cái gì nhưng Văn Ngọc Thư không hiểu, đứng ở phía sau đối phương vừa quan sát động tĩnh xung quanh vừa uể oải trò chuyện với hệ thống vừa tiết lộ tên của mình cho anh.

[Tại sao? 666 gặp may rồi. À đúng rồi, 666 cậu có đồng nghiệp không? Tên đồng nghiệp của cậu là gì? Cũng là mấy con số à?]
« Chương TrướcChương Tiếp »