Quyển 2 - Chương 1-3: Xung đột

Người vệ sĩ cao và mảnh khảnh, mặc bộ đồ đen, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, từ phía sau có thể nhìn thấy vạch nhận màu trắng hình xoắn ốc của tai nghe chiến thuật phía sau tai, tạo cảm giác đồng nhất đầy hấp dẫn.

Âm thanh piano tao nhã vang lên, sau lưng cậu, một cánh cửa phòng vệ sinh lặng lẽ mở ra, một người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ trong bộ vest giơ một khẩu súng lục nhắm vào sau đầu cậu.

Hắn đặt ngón tay của mình lên cò súng, chỉ cần hắn bóp cò, viên đạn này sẽ xuyên qua đầu cậu, nổ ra một chùm máu đỏ như như một đóa hoa. Nhưng hắn chưa kịp ấn xuống thì tên vệ sĩ đang quay lưng về phía hắn đột ngột quay lại, một cước đá mạnh vào cổ tay hắn, khẩu súng lục tiếp đất, trượt ra xa thật xa.

Cổ tay đau nhói một lúc, như thể là bị gãy xương, người ngoại quốc đau quá mắng một tiếng, bày ra tư thế phòng thủ đánh nhau với vệ sĩ.

Hai người đều là những người biết võ, những cú đấm đá của họ nghe như xé gió, Văn Ngọc Thư nhanh chóng quay đầu tránh những cú đấm từ người áo trắng, tuy không to bằng đối phương nhưng sức mạnh của câu thật đáng kinh ngạc, thân thể mềm dẻo khéo léo hơn, nhảy lên mấy bước liền đá mạnh vào ngực trái của người áo trắng, thắt lưng cong thành hình vòng cung rồi tiếp đất, còn người áo trắng bị đã mạnh đâm sầm vào cánh cửa làm cánh cửa bị đứt ra.

Ngực trái của người áo trắng đau nhói một hồi, hắn ngửa đầu nôn ra một ngụm máu nhạt, đứng dậy khỏi đống đổ nát, lại lao về phía cậu trai trẻ lạnh lùng kia.

Cửa ngăn bên cạnh mở ra, Liễu Cầm chậm rãi bước ra ngoài, coi như không thấy đánh nhau, bình tĩnh đi tới bồn rửa tay.

Người đàn ông này mới là mục đích của tên sát thủ trong nhiệm vụ lần này, chỉ cần anh bị gϊếŧ, nhiệm vụ sẽ thành công, người nước ngoài không muốn dây dưa với người vệ sĩ nữa, muốn bước tới gϊếŧ chết người đàn ông, đúng là tiếc khi hắn cứ bị tên vệ sĩ Châu Á khốn kiếp kia kéo lại vướng víu chết đi được.

Hắn lại bị đối phương đá vào ngực, lùi lại mấy bước mới ổn định thân thể, ngửa đầu phun máu, vẻ mặt u ám, dùng tiếng Anh chửi bới:

“Thằng khỉ gió da vàng chết tiệt này!”

Người vệ sĩ nghe người đàn ông mắng mỏ, đôi mắt hổ phách vẫn bình tĩnh như không hề tức giận, chào hỏi một câu rồi nghiến răng xông lên tấn công.

Sau khi Liễu Cầm rửa tay xong mới lấy ra hai chiếc khăn lau tay, dựa vào bồn rửa tay vừa lau tay vừa nhìn nam vệ sĩ và tên sát thủ đánh nhau.

Vệ sĩ rõ ràng là mạnh hơn bên kia, đàn áp người da trắng vạm vỡ. Ánh mắt bình tĩnh, ra tay vô cùng ác độc, một đấm, hai đấm, ba đấm, nắm đấm thép đánh người kia đến bật máu! Mũi của người đàn ông da trắng bị đánh lệch, hắn phát ra âm thanh như lơn bị gϊếŧ thịt, hắn cố gắng lấy quần áo của cậu, “Xoẹt” một tiếng, áo khoác và áo sơ mi trắng của vệ sĩ đều bị xé toạc ra, một mảng da trắng nõn to lớn khảm thêm hai đầu nhũ hồng nhạt đập vào mắt Liễu Cầm.

Đuôi chân mày của Liễu Cầm nhướng lên.

Người vệ sĩ cau mày và tiếp tục dùng tay đấm vào mặt người đàn ông da trắng đang chảy máu. Máu nóng của hắn tóe ra trên cổ và ngực cậu, văng khắp làn da trắng trẻo và thanh tú của cậu, để lại một dấu vết đỏ tươi và quyến rũ. Cậu rõ ràng là có một khuôn mặt xinh đẹp như hoa, nhưng lại được bao phủ bởi những chiếc gai nhọn như hoa hồng dại, không cẩn thận đυ.ng vào sẽ bị đâm chảy máu.

Không biết người áo trắng nhận bao nhiêu cú đấm, giọng nói càng ngày càng yếu, cuối cùng giật giật vài cái, không còn rêи ɾỉ hay động đậy gì nữa, vệ sĩ bình tĩnh buông tha cho khuôn mặt đầy máu của hắn, bước đến bồn rửa mặt đối mặt với Liễu Cầm, cúi đầu.

“Tổng giám đốc.”

Bộ dáng trông thật lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng, giống như được tạc từ khối băng vậy.

Liễu Cầm nhìn chung quanh, đôi mắt đào hoa hơi cong lên: “Hừm, cậu tên gì?”

Vệ sĩ cụp mắt xuống, lông mi dài, đôi mắt màu hổ phách nhạt, dáng người chuẩn, cơ ngực mỏng, cơ bụng cường tráng săn chắc, đường cong hoàn hảo như mỹ nhân ngư khiến người ta mê muội, xương quai xanh trắng nõn, ngực dính vài giọt máu, bàn tay nắm đấm phải thả lỏng, máu nhỏ xuống đầu ngón tay rơi tí tách trên nền đá cẩm thạch trắng tinh của nhà vệ sinh.

Những giọt máu này không có giọt nào là của cậu, cậu cung kính cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Văn Ngọc Thư.”