Quyển 2 - Chương 3-2: Vệ sĩ bị tiếp cận, tổng tài ra mặt

Cô gái này thích Liễu Cầm hơn một năm rồi, sau này Liễu Cầm lên làm tổng giám đốc điều hành cũng không mấy khi đến trường, sợ nếu không nói chuyện sẽ không có cơ hội nữa, cho nên cô ấy lấy hết dũng khí để tỏ tình, nếu như không thành công thì cô ấy cũng coi như là sẽ tiếp tục đơn phương anh thôi.

Kết quả không ngoài dự liệu, lời từ chối nhẹ nhàng của Liễu Cầm khiến cô ấy hơi hụt hẫng, nhưng cũng không khó chịu như cô tưởng tượng, sau khi chúc anh có một tiền đồ như gấm thì cô ấy rời khỏi con đường nhỏ.

Liễu Cầm nhìn cô gái quay lưng đi, còn có một người đứng bên cạnh, quay đầu lại liền nhìn thấy vệ sĩ của mình vẻ mặt lãnh đạm không chút cảm xúc thăng trầm nào, một đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng nhìn bóng lưng cô gái rời đi, mang theo cành giác suy tư.

“…”

Anh ngẩn người một lúc, sau đó trêu chọc: “Ngọc Thư, cậu chưa từng có bạn gái sao?”

Văn Ngọc thư lấy lại tinh thần, tuy rằng không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi cậu như vậy, nhưng cậu vẫn gật đầu.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nghi hoặc và tò mò của cậu, Liễu Cầm cười nhẹ, không đầu không đuôi nói:

“Tôi cũng đoán được là vậy rồi.”



Buổi tối, mấy mấy phú nhị đại giàu có chơi với Liễu Cầm từ nhỏ rủ anh ra ngoài chơi, Liễu Cầm vừa giải quyết xong một vụ hợp tác, muốn thư giãn nên đưa Văn Ngọc Thư đến một quán bar.

Một nơi như quán bar không thích hợp để đi quá lộ liễu, cho nên Văn Ngọc Thư để những vệ sĩ khác mặc quần áo bình thường lẫn vào trong đám người để kiểm tra xem có chuyện gì không, sau khi nghe thấy thông báo đã an toàn trong tai nghe chiến thuật, cậu đi vào trong cũng Liễu Cầm.

Một đám phú nhị đại tụ tập ăn chơi, có mấy mỹ nữ bưng rượu đi kèm, nhưng cũng không được kêu gọi gì khác, chỉ là uống rượu rồi lắc xí ngầu, thỉnh thoảng nghe họ nói đùa để làm sôi động bầu không khí, chứ không có hành động gì quá đáng.

Liễu Cầm lười biếng dựa vào ghế sô pha, nghe một trong những phú nhị đại cười đùa tí tửng nói chuyện, cười mắng vài câu, còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ rực cởi mở ngồi bên cạnh rót rượu cho anh.

Dòng rượu trong suốt chảy vào trong chiếc cốc vuông, dưới ánh đèn có quầng sáng mờ ảo, Văn Ngọc Thư cúi người, cầm cốc lên ngửi rồi đưa cho Liễu Cầm đang thản nhiên hút thuốc trên sô pha.

Cậu thật đẹp trai, mặc một bộ vest đen với dây tai nghe chiến thuật sau tai, cậu trông giống như một vệ sĩ cao cấp chỉ có trong tiểu thuyết. Người phụ nữ dường như không thể dời mắt khỏi cậu.

Còn tên cậu ấm kia quá hung hãn, không phải gu của cô, hơn nữa cô cũng tự hiểu, vệ sĩ phía sau cậu ấm hoàn toàn khiến cô cảm thấy rạo rực.

Eo hẹp, chân dài, dáng dấp xinh đẹp lạnh lùng, mặc một bộ màu đen đồng phục có mùi vị của sự quyến rũ, ai lại không thích cho được chứ.

Người phụ nữ từ trước đến nay đều không dám yêu dám hận, cô dời người ngồi xuống, mỉm cười hỏi cậu tên gì, có bạn gái hay chưa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của câu, càng nhìn càng thấy thích.

Liễu Cầm chú ý tới động tĩnh bên người, một tay cầm ly rượu nhấp một ngụm, nhìn cảnh tượng đẩy sôi động trong quán bar, anh cũng tự hỏi người vệ sĩ lạnh lùng của mình khó hiểu đến mức nào.

Sau khi vui chơi được một tiếng đồng hồ, Liễu Cầm đã uống rất nhiều rượu, anh đứng dậy đi vệ sinh, người vệ sĩ mặc đồ đen không nói lời nào đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài cùng anh.

Cổ họng người phụ nữ khô khốc, nhìn thấy cảnh này, cô hừ lạnh ẩm bẩm điều gì đó trong miệng.

Trong khung cảnh xa xỉ của quán bar, không bao giờ thiếu những cảnh tượng mấy cặp đôi ôm nhau hôn hít trong bóng tối chướng tai gai mắt, Văn Ngọc Thư và Liễu Cầm đi lướt ra có nhìn thấy vài cặp, thậm chí còn mời bọn họ vào nhập cuộc chung.

Vất vả lắm mới bước vào nhà vệ sinh được, vừa bước một chân vào đã thấy hai người đàn ông đang ở trong nhà vệ sinh đang mạnh mẽ làm chuyện đó, Liễu Cầm nheo mắt, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại.

Trong đám bạn của anh cũng có mấy người có sở thích chơi đàn ông, nói hơi sâu xa có phần hơi thô là hương vị của một con đường khô khốc so với những con đường ẩm ướt sẽ có tư vị khác nhau, nhưng là nam chính ngôn tình, Liễu Cẩm chỉ cảm thấy bọn họ thật bệnh hoạn, hai thằng đàn ông vạm vỡ thì có cái gì để sờ để hôn chứ.

Đây là lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với kích động lớn như vậy, trong mắt anh bất giác lộ ra một chút ghê tởm, không để cho bọn họ tiếp tục rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙©, đưa tay lên cong ngón tay gõ lên cửa.

Hai người trong nhà vệ sinh dừng lại, vừa nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa liền miễn cưỡng tách ra, mặc quần vào rồi đi về phía cửa.

Có một người đàn ông mặt đỏ bừng, chân có chút yếu, bước không nhanh lắm, lúc đi ngang qua Văn Ngọc Thư thì dừng lại, nở nụ cười ái muội

“Anh chàng đẹp trai, tôi có thể có Wechat của anh không?”

Văn Ngọc Thư liếc anh ta một cái.

Liễu Cầm sốt ruột nói: “Không rảnh cho anh, cút khỏi đây mau lên.”

Người đàn ông dù bị mắng cũng không tức giận, anh ta quay vai, thấy tiếc vì hai người này đều là trai thẳng, bước chân phù phiếm rời đi.

Người bên kia đã rời đi, Văn Ngọc Thư quay đầu nhìn theo.

Liễu Cầm cau mày: “Cậu nhìn cái gì đấy hả?”

Văn Ngọc Thư nghe vậy quay đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm không thay đổi, bình tĩnh nói: “Bọn họ đều là đàn ông mà."

Liễu Cầm: “Tôi đâu có mù.”.

Rõ ràng vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, cũng không có cảm xúc thăng trầm, nhưng Liễu Cầm có thể nhìn ra vẻ tò mò trên mặt người kia mà trước đây anh chưa từng thấy qua.

Tuy rằng Văn Ngọc Thư theo anh chưa lâu, nhưng Liễu Cầm đã thấy rõ khí chất mèo con trong lớp vỏ lạnh lùng của người kia.

Anh đay đầu nhéo nhéo sống mũi: “Đúng vậy, hai người đàn ông, họ…” Anh đột nhiên dừng lại, nghĩ có lẽ hôm nay anh uống quá nhiều nên mới trong nhà vệ sinh nói những chuyện này với vệ sĩ của mình: “Tôi với cậu nói mấy chuyện này để làm gì?”

Nói rồi anh duỗi chân bước vào.

Chỉ là không biết vì sao khi đi ngang qua bồn tiểu anh lại dừng lại một lúc, sau đó mới đi vào một trong các phòng vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh không có ai, vẻ mặt lãnh đạm của Văn Ngọc Thư lộ ra vẻ sinh động, cậu nhìn tủ đựng quần áo rồi thì thầm nói.

[Ting——, kỹ năng hệ thống, sự kiện đặc biệt (đã đóng)]