Chương 40: Rất thích hợp để chơi con quay

Ô Mộc không biết sóc nhỏ đang dùng khuôn mặt đáng yêu này để suy nghĩ điều gì. Hắn đã quen với cảm giác này, sau khi thành niên rời khỏi bộ lạc, hàng năm hắn đều có một thời kỳ bị như vậy, ngủ một giấc là được.

Như thường lệ, Ô Mộc nằm sát bên người bạn lữ ngủ. Ánh mắt Tống Hứa thi thoảng ngó xuống. Đuôi hắn đang cuộn lên, ở ngay dưới chân nàng.

Tống Hứa chơi ngu duỗi chân đạp một cái, chỗ đó co rúm lại, nàng lập rức rụt chân về giả vờ ngủ, trong lòng reo hò kí©h thí©ɧ.

Tuy rằng muốn chơi tiếp nhưng nàng ẩn ẩn cảm giác được một luồng áp lực, giống như chơi nữa sẽ lập tức bị bắt. Vì thế Tống Hứa bình tĩnh, an phận, ngủ thϊếp đi như chết.

Thái độ kích động và phương châm lâm trận bỏ chạy này của Tống Hứa làm Ô Mộc dạo gần đây chịu không ít tra tấn.

Hắn không nhìn ra được là sóc nhỏ cố ý, lơ đãng đυ.ng vào rồi tìm tòi nghiên cứu. Bởi vì tất cả những động tác nhỏ của nàng và phản ứng thân thể hắn sau đó đều bị hắn đổ cho bản thân mình đang trong thời kỳ nhạy cảm. Còn sóc nhỏ chỉ mê chơi thôi, không có ý đồ xấu.

Tống Hứa nằm ngoan ngoãn cho rắn quấn, cảm giác Ô Mộc hơi xao động, nhỏ giọng hỏi:

"Ô Mộc, ngươi khó chịu hả?"

"Khè khè." Ô Mộc không muốn nói chuyện, nhưng những lúc bạn lữ muốn hắn đáp lời, hắn sẽ khè khè mấy cái.

"Cục cưng, không phải ta nhẫn tâm, hình thể này thật sự không được, sẽ chết sóc."

Ô Mộc đang khó chịu, không nghe rõ nàng nói gì, phát ra một tiếng kêu nghi hoặc, gối đầu lên trước người nàng nghe.

Tống Hứa không dám chạm vào đuôi rắn, thấy đầu hắn ở trước mắt liền thò tay ra sờ mái tóc đen nhánh. Mái tóc mượt mà sờ lên cũng êm ái không kém đuôi rắn, xoa mấy cái đỡ thèm cũng được.

Phát giác Tống Hứa đang sờ đầu mình, Ô Mộc ngẩng đầu lên. Với góc nhìn này, Tống Hứa trực tiếp bị sự mỹ lệ của hắn đột kích, đây là cảm giác khi có bạn gái xinh đẹp ư?

Tống Hứa thần trí mơ hồ lập tức đổi giọng:

"A, đương nhiên, nếu ngươi kiên trì muốn làm cũng không phải không được, chỉ là phải cẩn thận gấp ngàn vạn lần."

Ô Mộc không nhúc nhích, xem nàng như chạc cây mà yên lặng quấn lên, xiết rất chặt.

Mặc kệ thú nhân gà mờ là nàng đây nói cái gì, Ô Mộc cũng sẽ không làm. Thú nhân trong bộ lạc có thú hình khác nhau vẫn có thể sinh sản được là vì họ đều có hình thái thú nhân.

Bán thú nhân thì khác, bình thường bọn họ không có bạn lữ, cho dù có cũng dễ dàng gϊếŧ chết bạn lữ mình, nhất là khi bị bản năng chi phối họ chiếm hữu đối phương càng vô cùng nguy hiểm, hắn không muốn Tống Hứa chết.

Trước khi hoàn toàn biến thành dã thú, hắn muốn nàng sống vui vẻ trong khu rừng này.

Tống Hứa vuốt ve mái tóc suôn mềm, thầm nghĩ: Rốt cuộc là Ô Mộc không hiểu hay là không được?

Bất quá hứng thú của nàng cũng chỉ là nhất thời, đợi đến khi đuôi Ô Mộc không còn phản ứng co rúm, thức ăn chứa trong hang đá vơi bớt, nàng lại bắt đầu vui vẻ đi tích trữ đồ ăn.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Mỗi ngày Tống Hứa đều bận bịu hái trái cây chín, lục tìm quả hạch rơi trên đất, lại khám phá ra nhiều phương pháp chế biến mới.

Nhặt trái cây rồi lột bỏ lớp vỏ ngoài, phần thịt có thể phơi khô cất giữ, còn hạt có thể chôn trong đống lửa cho nó nổ, có thể luộc, có thể xào.

Cách làm cuối cùng mang lại động tĩnh đặc biệt lớn, thịt trái cây trong nồi bị nóng nổ ra, giống như viên đạn hoặc cục đá bắn ra từ ná cao su, văng tung tóe khắp nơi.

Tống Hứa đứng bên cạnh cầm cái xẻng gỗ tự chế thét chói tai chạy sang góc hẻo lánh chỗ Ô Mộc đang nằm, nhìn từng hột bắn bùm bùm văng lên vách đá.

Ô Mộc cũng bị tiếng nổ kia làm kinh sợ một chút, cho rằng Tống Hứa chạy tới đây là do sợ hãi, hắn liền chủ động lấy đuôi rắn quấn quanh nàng, giống như những đêm sét đánh.

Nhưng Tống Hứa hét thế thôi chứ trong lòng không sợ, chẳng được bao lâu liền ló đầu ra khỏi 'thành lũy' nhìn, còn cười ra tiếng:

"Cười chết, cái nồi kia giống như đang phun đồ ăn vậy ha ha ha ha!"

Cười xong nàng thống khổ nói:

"Cả một nồi trái cây đều bị nó phun ra hết rồi, văng tùm lum khắp hang, lát nữa ta còn phải dọn."

Thống khổ xong nàng lại tìm được niềm an ủi mới:

"Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, rất nhiều quả vỏ cứng đều đã bị nổ vỡ hết rồi, ta đỡ phải tách hi hi."

Thanh âm nổ bùm bùm bên ngoài dừng lại, Tống Hứa chui ra khỏi bức tường thành làm từ đuôi rắn, đi khắp hang nhặt trái cây bị văng.

Có không ít trái rơi xuống bên cạnh đuôi Ô Mộc, hắn nhúc nhích, muốn ra ngoài bơi lội. Tống Hứa chạy theo ấn hắn về chỗ cũ, chắp tay cầu xin:

"Tạm thời đừng nhúc nhích, chờ ta nhặt xong đã. Nếu không ngươi cứ trườn đi như vậy không biết mấy trái cây này sẽ bị quét đến tận đẩu đâu."

Ô Mộc đành phải ngồi tại chỗ đợi. Đuôi hắn giật giật, đẩy nhẹ mấy trái cây gần đó lăn vào trong tầm tay Tống Hứa.

Tống Hứa cười to khen:

"Cảm ơn cục cưng nha!"

Nói xong câu này lại có trái cây tự động lăn đến chỗ nàng, Tống Hứa nhặt lên, khen không ngớt:

"Cái đuôi này của ngươi thật là linh hoạt, rất thích hợp để chơi con quay... ngươi muốn chơi con quay không, ta làm một cái cho ngươi chơi nha!"