Chương 28: Trấn Anh Hùng (28) - Anh, anh sẽ bảo vệ em mãi mãi đúng không

Nghe dãy số 7013 quen thuộc, ngón tay Tưởng Anh đang xoa vuốt tấm ảnh chợt dừng lại.

Kết hợp với những lời người đàn ông kia nói khi hai người chia tay, cậu có thể xác định tội phạm truy nã mà đám người này muốn tìm, chính là đại lão SSS cậu gặp được lúc tối.

Tưởng Anh chưa từng nghĩ đến chuyện mật báo.

Dù 7013 không phải là ân nhân của cậu, thì cậu cũng không thể nói thật chuyện này cho người khác biết được.

Chẳng lẽ lại nói với họ, mình từng gặp 7013 ở Trại Nuôi Thú Cưng?

Sau đó bọn họ sẽ hỏi, thế lúc đó 7013 đang làm gì, quỹ đạo hoạt động của hắn ra làm sao.

Tưởng Anh phải trả lời thế nào?

Nói 7013 đột nhiên nhảy ra cứu tôi, sau đó ngại ngùng nắm lấy tay tôi đòi kết bạn?

Cậu dám nói ra, đám người này dám trói cậu về thẩm vấn điều tra ngay lập tức.

Bọn họ biết cậu đến Trại Nuôi Thú Cưng, vậy trước khi tới đây, hẳn đã xem camera theo dõi ở đấy.

Không lập tức bắt giữ cậu, chứng tỏ manh mối trong đó đều đã bị 7013 xử lý thỏa đáng. Chỉ cần cậu đừng lắm miệng, phiền phức sẽ không tự tìm đến.

Suy nghĩ thoáng qua, Tưởng Anh ra vẻ tùy ý cất ảnh đi: "Tôi sẽ để ý."

Người phụ nữ dẫn đầu không nói thêm gì nữa.

Cô định quay người rời đi, đội viên vẫn đứng sau lưng cô đột nhiên chần chờ mở miệng: "Đứa bé này nhìn hơi giống 7013."

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn đứa bé trốn sau lưng Tiểu Lạp.

Bé trai như bị dọa, thân thể nho nhỏ chợt run lên.

Người phụ nữ cúi đầu quan sát nó, "Đúng là hơi giống."

Đội viên còn lại cũng chen qua, lấy ảnh ra so sánh: "Đúng vậy, dáng mắt rất giống."

"Có thể là 7013 thu nhỏ không?"

"Không không, màu da không giống, nó không trắng như 7013."

"Giống thật, 7013 còn nhiều kỹ năng chưa được phát hiện mà. Biết đâu hắn có thể biến thành con nít, đem nó về kiểm tra không?"

Liên Minh Tương Lai tổng cộng có bốn người, một đội trưởng nữ, ba đội viên nam.

Bọn họ chen chúc ở cửa, đôi mắt giấu sau lớp mặt nạ chăm chăm nhìn bé trai. Tên đội viên mở miệng đầu tiên nắm lấy cổ tay nó, muốn kéo ra ngoài để nhìn kỹ hơn.

Tần Hoắc cúi đầu, len lén liếc mắt nhìn Tưởng Anh.

Nó biết mình có thể sẽ bị phát hiện, đây cũng là ý định của nó.

Tưởng Anh biết đám người này không trêu vào được, nếu bọn chúng bắt nó, liệu Tưởng Anh có bảo vệ nó không?

Tiểu Lạp không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể vừa đẩy người đàn ông kia, không để hắn chạm vào bé con nhà ông chủ, vừa bối rối nhìn Tưởng Anh.

Tưởng Anh cau mày, bực bội tặc lưỡi.

Cậu cầm ảnh so sánh cả buổi, chẳng thấy nhóc Tần giống 7013 chỗ nào.

Bọn họ mù hay gì.

Đám người kia thương lượng một lúc, cuối cùng quyết định phải kiểm tra Tần Hoắc.

Sát ý chợt lóe trong mắt Tần Hoắc, sau đó nó làm như quá sợ hãi, vành mắt dần ửng đỏ. Đôi má vốn trắng hồng bỗng trở nên tái mét.

Cả người nó run run, nó đẩy tay người phụ nữ ra, liên tục lùi về sau.

Thấy cô ta lấy ống tiêm ra, định rút máu của nó, bé trai không nhịn được òa một tiếng khóc lên.

Nó buông ống quần Tiểu Lạp ra, khóc lóc với tay về phía Tưởng Anh.

Vừa nghe Tần Hoắc khóc, lửa giận Tưởng Anh cố nén, phừng một phát bốc lên cao.

Lý trí gì, cút hết.

Cậu lập tức lấy súng ra, nhắm vào đầu đội trưởng, gằn giọng cảnh cáo: "Bỏ ra, tao bắn đấy."

Các đội viên của cô ta cũng phản ứng rất nhanh, đồng loạt chĩa súng vào Tưởng Anh: "Bỏ súng xuống."

Ánh mắt Tưởng Anh trở nên rất tàn nhẫn, gân xanh giật giật trên trán: "Tụi mày thả con tao ra trước."

"Bỏ súng xuống!"

"Không bỏ! Lũ khốn kiếp chúng mày dọa nó khóc rồi đấy, bỏ con tao ra! Nếu không tao bắn bỏ mẹ con ả!"

Hai bên đang giằng co, đội trưởng bị nhắm súng vào đầu đột nhiên lên tiếng: "Tôi chỉ lấy một ống máu của nó, sẽ không làm nó bị thương."

Tưởng Anh bị lời cô ta nói giận tới mức bật cười, "Không nói không rằng chộp lấy cánh tay nó, khiến nó bầm tím hết cả tay. Ngay cả sát trùng cũng không làm, đã định chọc cái ống tiêm không biết đã dùng bao nhiêu lần kia vào, đòi lấy máu của nó. Nó mới có bốn tuổi, nhảy còn chưa tới eo mấy người, sao phải đối xử với nó như tội phạm thế hả!"

Đội trưởng không nói gì, nhưng bàn tay nắm đứa nhỏ lại yên lặng thả lỏng.

Tưởng Anh vừa giương súng, vừa chậm rãi đi qua, đem Tần Hoắc kéo ra sau lưng mình.

"Nếu nó là tội phạm truy nã mấy người muốn tìm, sao nó không trốn trong nhà, chạy ra đây làm gì cho mấy người phát hiện? Bị bao vây uy hϊếp, sao nó không gϊếŧ quách mấy người đi? Lẽ nào nó biến thành trẻ em thì cũng như đứa trẻ, bị dọa không biết phản kháng, chỉ biết rơi nước mắt?"

Đội trưởng nữ trầm mặc, cảm thấy Tưởng Anh nói cũng có lý.

Cô cất ống tiêm đi, đứng dậy gật đầu áy náy nói: "Là tôi lỗ mãng."

Thấy cô ta dịu đi, Tưởng Anh cũng buông súng xuống.

Xem hành vi cử chỉ của đám người này là biết, bọn họ đang gắng tỏ ra thân thiện lịch sự. Nhưng sự ngạo mạn khắc vào trong xương tủy, che giấu thế nào cũng vẫn hiển hiện ra.

Bản năng khiến bọn họ cho rằng, Tưởng Anh và Tần Hoắc nên nghe theo sự an bài của họ.

Vậy nên bọn họ mới như đi chợ chọn hàng, kéo tay đứa nhỏ loay hoay quan sát. Muốn bóp mặt là giơ tay bóp mặt, có chút hoài nghi, liền lấy ống tiêm ra rút máu của nó.

Tưởng Anh dùng Đôi Mắt Quan Sát xem thử thực lực của bọn họ, điểm tổng hợp bình quân cũng chỉ ở mức A, đâu có gì ghê gớm.

Nhìn vết bầm xanh tím trên tay đứa bé, cậu mất sạch thiện cảm ở đám Liên Minh Tương Lai.

Đội trưởng nữ cũng không làm khó cậu, mang theo đám đội viên tạm biệt rời đi.

Có một đội viên chưa đi mấy bước đã ngoái đầu nhìn lại.

Đồng đội phía sau đẩy hắn mấy cái, bảo hắn đi nhanh lên.

Người kia ở bên tai đồng đội nói mấy câu, hai người cùng quay lại nhìn Tưởng Anh, sau đó bắt đầu rỉ tai nhau.

Cách quá xa, âm thanh quá nhỏ, Tưởng Anh không nghe được bọn chúng đang nói cái gì.

Tần Hoắc ôm chân Tưởng Anh, lạnh lùng nhìn theo hai gã đàn ông kia.

Nó nghe rõ những lời bọn chúng nói về Tưởng Anh, chúng nói nốt ruồi bên khóe môi kia trông thật cám dỗ, nhìn chỉ muốn hôn thử một cái xem thế nào. Nói dáng người kia thật đẹp, eo nhỏ chân dài, dí súng vào người khác nhìn vừa hung dữ vừa nóng bỏng.

Hai người chưa nói xong, cô đội trưởng đi trước bất ngờ quay đầu cho mỗi thằng một đấm.

Sau đó nhìn về phía Tưởng Anh áy náy cúi đầu.

Thấy bé trai trốn sau Tưởng Anh khóc lóc, đội trưởng nữ đứng yên tại chỗ, tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng.

Cô cầm mặt nạ cúi đầu, giọng nói lạnh băng lộ ra chút áy náy thành khẩn.

"Xin lỗi, là tôi bất cẩn."

Nói xong cô lấy một hộp nhỏ trong túi ra, ném qua cho Tưởng Anh. Cũng mặc kệ Tưởng Anh có nhận lấy hay không, đeo mặt nạ lên đi mất.

Mãi đến lúc bọn họ vào thang máy, Tưởng Anh mới dùng cây chổi Tiểu Lạp lấy ra, thử đâm đâm lên nắp hộp.

Xác nhận nó không có nguy hiểm, cậu cúi người nhặt lên, mang theo Tần Hoắc và Tiểu Lạp vào trong nhà.

————

Tiểu Lạp cảm thấy mình không bảo vệ được con trai của ông chủ, hiện đang rất tự trách. Hắn không hỏi những người kia là ai, chỉ cúi đầu cụp đuôi vào bếp chuẩn bị thức ăn.

Hạ Hạ vẫn nằm trên sô pha, cô ngủ rất say, vừa nãy ồn ào như vậy cũng không bị đánh thức.

Tưởng Anh khóa cửa phòng, ôm Tần Hoắc vào phòng ngủ.

Bé trai vẫn đang khóc, run rẩy rúc vào trong lòng cậu. Bộ dáng này của nó khiến Tưởng Anh rất đau lòng.

Cậu bắt chước mẹ mình, thổi thổi vết bầm tím trên cổ tay đứa nhỏ, thủ thỉ trấn an: "Thổi một cái, đau bay đi. Nhóc Tần là em bé dũng cảm, không khóc không khóc."

Bị ảnh hưởng của lời nguyền, đầu Tưởng Anh lại bắt đầu đau nhói từng cơn.

Cậu cắn môi dưới, liên tục vỗ về lưng Tần Hoắc, lau đi nước mắt trên mặt nó.

Vài phút sau, cậu nghe bé trai trong lòng mình nghẹn ngào hỏi, "Anh, sao lúc nãy anh lại bảo vệ em? Là vì em khóc sao?"

Tưởng Anh buồn cười nhéo mũi nó.

Tần Hoắc đè hai tay lên ngực Tưởng Anh, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Nếu em không khóc, anh có bảo vệ em không?"

Tưởng Anh chưa kịp trả lời, nó đã hỏi tiếp: "Nếu bọn họ không nhượng bộ, nhất quyết lấy máu của em, nhất quyết phải mang em đi, anh còn bảo vệ em không?"

Ba câu hỏi liên tiếp dấy lên nghi ngờ trong Tưởng Anh, tay cậu vô thức sờ lên súng, lại nhanh chóng buông ra.

Thời gian đầu vừa quen biết Tần Hoắc, Tưởng Anh cũng từng nghĩ đến việc nó là người lớn giả trang. Nhưng ngày ngày sinh sống cùng nhau, nghi ngờ này đã dần mơ hồ rồi biến mất.

Những câu hỏi kia, nghe không giống một đứa trẻ có thể nói ra, nhưng trong lòng cậu đã tự tìm cho nó một giải thích hợp lý.

Bé trai bị bắt rời xa bố mẹ, gặp đủ loại quái vật trong Ải. Dù nó còn nhỏ chưa biết gì, nhưng nó vẫn sẽ sợ, biết nơi này rất nguy hiểm.

Sở dĩ hỏi ra những câu này, có lẽ là vì nó cảm thấy bất an.

Tưởng Anh vỗ về hôn lên trán đứa nhỏ, đưa ngón út ra cùng nó ngoắc tay.

"Bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều sẽ không bỏ rơi em. Em còn nhỏ, gặp nguy hiểm không cần nghĩ gì hết, cứ giao cho anh là được. Anh sẽ bảo vệ em, nếu em sợ quá, có thể trốn trong lòng anh, không sao hết, nhóc Tần."

Cậu chưa dứt lời, bé trai đã dúi đầu vào lòng cậu, tay nắm chặt vạt áo, mơ hồ hỏi: "Vĩnh viễn không bỏ em?"

Tưởng Anh vỗ vỗ lưng nó, "Tất nhiên."

Ở góc Tưởng Anh không nhìn thấy, Tần Hoắc cong cong khóe môi, nở nụ cười mãn nguyện.

Tưởng Anh là người đầu tiên bảo vệ nó, cậu ấy còn hứa sẽ không bao giờ rời bỏ nó, như vậy, hai người họ sẽ mãi mãi bên nhau.

Nó cũng có bạn.

————

Dỗ đứa nhỏ ngủ xong, cuối cùng Tưởng Anh cũng có thời gian để làm việc của mình.

Cậu mở chiếc hộp mà đội trưởng ném cho, bên trong là một chiếc nhẫn.

Vừa cầm nhẫn, di động của cậu đã lập tức rung lên, sau đó một tin nhắn xuất hiện.

【Đạo cụ đặc biệt: Nhẫn May Mắn (không thể nhận được trong các Ải bình thường, chỉ có thể mua ở trung tâm thương mại hoặc nhận được bằng phương pháp đặc biệt nào đó)】

【Giới thiệu đạo cụ: Có 5% khả năng nhận được may mắn. Mỗi lần kích hoạt, thời gian may mắn sẽ kéo dài 1 phút】

【Giải thích từ ngữ - May Mắn: Vận may cũng là một phần của thực lực, người chơi may mắn, có thể tránh đi nguy hiểm. Dù có là đạn, cũng phải né bạn ra】

Xem tạo hình, là một chiếc nhẫn nữ.

Hộp vẫn chưa mở đóng gói, xem ra đội trưởng kia vừa mua xong, chưa kịp mở đã tặng lại cho bọn họ.

Tưởng Anh đeo ngón nào cũng thấy không hợp, hơn nữa đây là quà xin lỗi tặng cho Tần Hoắc, cậu quyết định xâu sợi dây, để Tần Hoắc đeo trên cổ.

Ăn cơm xong, Tiểu Lạp tiếp tục xử lý vết thương cho Hạ Hạ, Tưởng Anh tránh trong bếp mở cửa sổ hút thuốc.

Sương khói mờ ảo che khuất tầm mắt cậu, Tưởng Anh mím môi, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình.

Lời đại lão SSS nói, cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Ba ngày tới, cậu sẽ không ra khỏi nhà nửa bước.

Manh mối điều tra được ở Trại Nuôi Thú Cưng đã đủ nhiều, phương hướng Đậu Đậu trở nên không quá quan trọng nữa, có thể để "Tôi Yêu Vật Lý" tìm cơ hội tiếp tục điều tra.

Không điều tra ra, cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.

Xâu chuỗi các manh mối, Tưởng Anh có một vài phỏng đoán sơ bộ về Ải này.

————

Bối cảnh đặt ra của Ải, là viễn tưởng tận thế.

"Pho tượng - Nguyền rủa • tinh thần thất thường" đột nhiên xuất hiện, khiến thế giới lâm vào hỗn loạn, xã hội loài người sụp đổ.

Để chống lại nguyền rủa, con người chế tạo ra thiết bị đo lường đẳng cấp tinh thần, tiến hành kiểm tra tinh thần lực của tất cả mọi người.

Đồng thời in dấu giá trị tinh thần tương ứng lên cơ thể bọn họ.

Từ đó có thể thấy, giá trị tinh thần lực là không thể tăng lên.

Ít nhất trong mắt bọn họ, giá trị tinh thần từ lúc sinh ra đến khi chết đi, là cố định.

Nhờ thành công trong việc nghiên cứu chế tạo thuốc Cường Hóa Tinh Thần, nhân loại tìm được biện pháp chống chọi với nguyền rủa.

Qua kiểm tra, bọn họ phát hiện cấp A có thể thông qua tiêm thuốc, vĩnh viễn miễn dịch với nguyền rủa, mà cấp S, từ nhỏ đã có thể miễn dịch với nó.

Mọi người vừa tìm cách hủy diệt lời nguyền, vừa hỗ trợ lẫn nhau.

Những người từ cấp A trở lên, thành quân chủ lực trong công cuộc chống lại lời nguyền.

Từ cấp A trở xuống, phải định kỳ tiêm thuốc Cường Hóa Tinh Thần. Họ nỗ lực làm lụng, trở thành nền tảng bình thường nhưng không thể thiếu, đảm bảo xã hội có thể tiếp tục được duy trì.

Nhưng theo thời gian, thuốc Cường Hóa Tinh Thần cũng không chống lại được công kích của lời nguyền.

Nhìn những thành viên Trại Nuôi Thú Cưng cũng có thể nhận thấy được điều này.

Bọn họ đều là cấp A, nhất định đều đã tiêm thuốc. Nhưng họ vẫn phải mặc đồ bảo hộ mới có thể làm việc ở gần nguồn lây nhiễm.

Thuốc Cường Hóa Tinh Thần từng được cho là sẽ mang đến tương lai cho loài người, triệt để khiến con người thất vọng.

Mà niềm tin đối với loại thuốc này, cũng gián tiếp dẫn đến một hoặc một vài thành thị diệt vong.

Nhân vật của Tưởng Anh chính là ví dụ cụ thể nhất.

Trong tài liệu của "Tưởng Anh" có nhấn mạnh một câu,【Thành phố nơi cậu ta sinh sống, thoát ly khỏi sự khống chế của chính phủ】

Tai vạ không đột nhiên ập đến, lời nguyền đã lặng lẽ tràn lan khắp thành phố, sau đó mới bộc phát vào một ngày nọ.

Mà "Tưởng Anh" sinh ra ở năm 110 sau Thảm Họa, thuốc Cường Hóa Tinh Thần được nghiên cứu thành công, là ở tầm năm 70 sau Thảm Họa.

Có thể xác định người dân trong thành phố đều đã được tiêm thuốc đầy đủ.

Lời nguyền mạnh dần lên trong yên lặng, người dân cấp thấp vẫn tiêm thuốc thường xuyên, tạm thời sẽ không việc gì.

Nhưng những người dân cấp A lúc trước đã được xác định là vĩnh viễn miễn dịch với nguyền rủa, họ không hề phòng bị, sau đó trở thành những người bị mất khống chế đầu tiên.

Số cấp S ít ỏi không đủ để chống lại những cấp A từng là đồng đội của mình, những người bảo vệ thành phố bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

Tầng lớp cấp cao bận đến phát điên, dân chúng cấp thấp không thể nhận thêm thuốc do chính phủ hỗ trợ nữa. Mà lượng thuốc lúc trước, đã không đủ để chống lại nguyền rủa.

Cuối cùng người chết người bỏ trốn, một thành phố phồn hoa hoàn toàn tan biến.

Thuốc Cường Hóa Tinh Thần không thể ngăn chặn sự lây lan của lời nguyền, nhân loại lại bắt đầu tìm kiếm biện pháp mới.

Bọn họ phát hiện ra quy luật hoạt động của "Pho Tượng - Tinh thần thất thường", xác định chỉ khi sinh vật sống quanh nó chết hết, nó mới xuất hiện ở địa điểm tiếp theo.

Sau khi phát hiện địa điểm xuất hiện nguồn gốc nguyền rủa, bọn họ lập tức phong tỏa thị trấn, cấm bất kỳ ai ra ngoài.

Thị trấn đó, chính là Trấn Anh Hùng mà Tưởng Anh đang đứng.

Có lẽ cái tên kỳ cục này không phải là tên của thị trấn.

Có lẽ trong mắt người ở đây, dân trong trấn là vật hi sinh, cũng là anh hùng ngăn cản lời nguyền tiếp tục lan rộng.

Không lâu sau, dân gốc trong trấn bị lời nguyền ảnh hưởng, bắt đầu tinh thần thất thường.

Tư duy của họ bị biến dị, trở nên bạo lực đẫm máu, chuyện người khác không thể tiếp thu, trong mắt bọn họ là hợp tình hợp lý.

Dù không tìm được chứng cứ, nhưng Tưởng Anh nghi là người bên ngoài đã có biện pháp ứng đối tiếp theo sau khi quyết định hi sinh Trấn Anh Hùng.

Theo tài liệu của nhân vật "Tưởng Anh", những người này lúc bị mất khống chế sẽ tấn công người khác bất kể đó là ai. Không có lý trí, chỉ biết gϊếŧ chóc.

Và người dân trong trấn dường như bị ai đó hướng dẫn có chủ đích.

Họ điên nhưng lại chưa điên hẳn, sẽ không đột ngột xách dao lên chém bừa, ngược lại luôn tìm cái cớ cho hành động của mình.

Ví dụ muốn gϊếŧ vợ gϊếŧ chồng, sẽ vu cáo vợ chồng mình ngoại tình tư tưởng, hoặc tìm cách phá cho bọn họ thất nghiệp.

Muốn gϊếŧ một người lạ trên đường, sẽ gán cho người đó tội cưỡng gian hãm hϊếp.

Bị Tưởng Anh dùng súng uy hϊếp, bọn họ vẫn biết sợ biết hèn. Bình thường vẫn có thể ra ngoài dạo phố, cuộc sống không khác với người thường là bao.

Ở một mức độ nào đó, đây cũng xem như cách để nâng cao tỉ lệ sinh tồn của người dân trong thị trấn.

Mặc dù vì nguyền rủa, người dân ở đây vẫn gϊếŧ người, nhưng ít ra không một hơi chết sạch.

Sau khi số lượng người dân giảm bớt, người bên ngoài sẽ đem những kẻ sắp mất không chế đưa vào đây, những kẻ giống như "Tưởng Anh" vậy.

Bọn họ đã triệt để mất khống chế, thuốc Cường Hóa Tinh Thần vốn bất lực trước lời nguyền cũng chẳng còn tác dụng gì với họ.

Tưởng Anh không biết người dân giữ lại chút lý trí ít ỏi đó bằng cách nào, nhưng rõ ràng là có bàn tay của Trại Nuôi Thú Cưng trong đấy.

Theo manh mối điều tra cho thấy, Trại Nuôi Thú Cưng đang cố gắng hết sức để cải tiến thuốc Cường Hóa Tinh Thần, chế tạo ra một giống loài mạnh mẽ hơn con người, hòng đối kháng với nguồn gốc nguyền rủa.

Bọn họ sẽ định kỳ bắt giữ người dân, thu mua thi thể.

Biến những người tinh thần lực cấp thấp thành thú cưng. Để dành những người tinh thần lực cao như Tiểu Lạp làm thí nghiệm.

Nội dung thí nghiệm là gì, Tiểu Lạp nói không rõ, Tưởng Anh nghe không hiểu.

Cậu cảm thấy là để cải tiến thuốc Cường Hóa Tinh Thần.

Hạ Hạ từng bị nhốt mấy ngày, có lẽ sẽ biết gì đấy.

Trừ người sống, bọn họ còn mua cả người chết để gia công lại.

Thành công thì đặt ở viện nghiên cứu, ví dụ như đám quái vật trong phòng thí nghiệm ngày hôm qua.

Đám quái vật đó có năng lực tự lành rất mạnh, có thể thấy đó là trọng tâm của cuộc nghiên cứu.

Sau khi sinh vật quanh nguồn nguyền rủa chết hết, nó sẽ đến địa điểm tiếp theo.

Chỉ cần nghiên cứu ra một loài vật không tử vong, hoặc khó tử vong để giữ chân nguồn nguyền rủa, như vậy có thể vĩnh viễn giam cầm nó.

Loài người sẽ nghênh đón hòa bình thật sự.

Còn vật cải tạo thất bại, sẽ bị bán làm thú cưng, ví dụ Người Đầu Mèo, hoặc là Xiên Đầu Người.

Trên người đám thú cưng bán ra, đều có sâu máy viện nghiên cứu cài vào.

Chúng có thể chụp ảnh, thu thập máu, thậm chí tiêu diệt mục tiêu ngay nếu cần thiết.

Lúc trước nghe NPC nói chuyện, Tưởng Anh được biết ở thị trấn này, nhà nhà đều nuôi thú cưng.

Trại Nuôi Thú Cưng có thể thông qua thủ đoạn này, giám sát tình hình thị trấn 24/7, đảm bảo bạo loạn sẽ không xảy ra trong thị trấn.

Đồng thời còn có thể sử dụng sâu máy, ứng phó kịp thời với những kẻ bị mất kiểm soát.

Theo phỏng đoán của Tưởng Anh, Xiên Đầu Người mà chủ tiệm tạp hóa nuôi, sở dĩ đêm đó đuổi theo cậu và "Mệnh Ta Do Ta", chính là muốn có mẫu máu của hai người.

Quả cầu kim loại mang giọt máu của cậu, Tưởng Anh vẫn đang cất trong túi.

Về tình hình chung của thị trấn, Tưởng Anh xem như đã nắm rõ.

Nhưng cậu vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Rốt cuộc là ai đang theo dõi cậu, bọn họ giám sát thị trấn bằng cách nào, tại sao lại muốn mua cậu về làm chó.

Vì sao có một vài người dân, đột nhiên bình thường trở lại.

Vì sao Trại Nuôi Thú Cưng không giúp đỡ những người có vẻ như đã tự hóa giải được lời nguyền, ngược lại mặc kệ những người đó chết đi, thậm chí còn công kích bọn họ.

Tưởng Anh lại châm một điếu thuốc.

Cậu cảm thấy trong khi thị trấn nỗ lực để vây lấy lời nguyền, thế giới bên ngoài cũng đã xuất hiện những thay đổi to lớn.

Có lẽ con người không còn là con người, có lẽ nguyền rủa tưởng chừng đang bị giam trong thị trấn, thực tế đã âm thầm lan ra toàn thế giới.