Quyển 1 - Chương 10-1: Mạnh Diệc bị đưa đến đồn cảnh sát

Trong ánh ban mai ấm áp này, Lạc Tuyết Tẫn lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Cậu không quên tầm quan trọng của nhiệm vụ. Kể từ bản sao trò chơi gần đây nhất, cậu gần như không có manh mối, vì vậy mặc dù sợ đến nỗi lông mi run rẩy, cậu cũng muốn nhìn kỹ hơn để xác nhận thêm.

Ngay khi đầu mở ra, chưa kịp nhìn rõ, Mạnh Diệc đã túm lấy chiếc túi buộc nó một cách tùy ý.

“Đừng nhìn.” Vẻ mặt Mạnh Diệc không được tốt, nhưng Lạc Tuyết Tẫn cố gắng bình tĩnh: “Gọi cảnh sát.” Cậu không nói đó là gì, chỉ "gọi cảnh sát" xác nhận suy đoán của Lạc Tuyết Tẫn.

——Đây quả thực là một thi thể đang phân hủy.

[Tiến độ trò chơi đã đạt 50%, hãy kiên trì nỗ lực!]

Lạc Tuyết Tẫn có chút kinh ngạc: "Đã tận 50%?" Hệ thống: "Bản sao dành cho người chơi mới rất đơn giản và 90% người chơi có thể vượt qua nó trong hai ngày."

Lạc Tuyết Tẫn: "... Cậu đang chế giễu ngu ngốc?"

Hệ thống: "Tôi chỉ đang nói sự thật, tôi không hiểu nói móc, chế nhạo. Cậu đang suy diễn quá mức mà thôi."

“Được rồi.” Lạc Tuyết Tẫn nói lời xin lỗi. Hệ thống không hiểu lắm: "Cậu tại sao lại xin lỗi hệ thống như tôi? Cho dù bị hiểu lầm, tôi cũng sẽ không có cảm giác tiêu cực."

Lạc Tuyết Tẫn cứng họng không biết nên nói gì, thật lâu mới trả lời: "Ồ."

Quên nó đi, nhiệm vụ đang tiến triển tốt đẹp mà.

Trong vòng mười phút sau khi Mạnh Diệc gọi cảnh sát, cảnh sát đã đến. Nhìn bọn họ khẩn trương như vậy, xem ra rất quan tâm vụ án gϊếŧ người hàng loạt này, mấy ngày nay điều tra không có đột phá, so với Lạc Tuyết Tẫn còn vội hơn.

Họ mang theo túi ni lông đen và hỏi một số câu hỏi. Mạnh Diệc trả lời một cách mạch lạc và rõ ràng.

Viên cảnh sát nói: "Phiền hai người theo chúng tôi về sở cảnh sát để lấy lời khai."

Mạnh Diệc lên tiếng hỏi: "Tôi có thể để một người đi không?" Sau khi được phép, Mạnh Diệc quay đầu lại định để Lạc Tuyết Tẫn đi, nhưng không hiểu sao anh lại nuốt lời khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu.

Lạc Tuyết Tẫn dường như vẫn chưa hồi phục, trên mặt cậu vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, mặt mũi tát nhợt không còn chút huyết sắc, đôi mắt đỏ hoe sau vì không ngủ ngon giấc.

Cau mày cắn môi, nét mặt lạnh lùng đột nhiên có cảm giác như bị tổn thương. Trong ánh nắng sớm mai, làn da của cậu gần như trong suốt, đẹp như thủy tinh

Cứ như thế, cậu lặng lẽ đứng ở một bên, nhưng trông vẫn rất bắt mắt, một vài cảnh sát đi qua không thể không tiếp tục tiến về phía cậu.

Vào lúc này, ánh mắt của Mạnh Diệc cũng dừng lại trên mặt Lạc Tuyết Tẫn, lúc lâu không có phản ứng, các loại suy nghĩ lần lượt xuất hiện trong đầu anh.

Anh và vợ anh chỉ là những người xa lạ sống với nhau, hai người chưa bao giờ có bất kỳ tình cảm tốt đẹp nào. Hôn nhân cũng chỉ là sự sắp đặt của gia đình.

Nhưng bây giờ ... anh không thể rời mắt khỏi của vợ mình, thậm chí còn cảm thấy kinh ngạc từ tận đáy lòng.

Nghĩ đi nghĩ lại, chính mình cũng chưa bao giờ trực tiếp nhìn Lạc Tuyết Tẫn, hóa ra anh xưa nay ... là như vậy sao … Mạnh Diệc không thể tìm từ nào để diễn tả cảm xúc của anh bây giờ.

Lạc Tuyết Tẫn cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, cậu lúng túng lau mồ hôi trên trán, nói: "Vậy thì để tôi đi."

“Không, tôi sẽ đi.” Mạnh Diệc nói.

“Hả?” Lạc Tuyết Tẫn hoàn toàn khó hiểu, còn tưởng rằng người cứ nhìn mình, chẳng phải là đang ám chỉ để cậu đi sao?

“Em ở nhà đi, khóa cửa kĩ vào.” Mạnh Diệc nói, nhìn Lạc Tuyết Tẫn giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, cũng không lạnh lùng như cũ nữa. Nghe lời khuyên của anh, Lạc Tuyết Tẫn càng sững sờ và không nói nên lời.

Khi Mạnh Diệc đi cùng cảnh sát, Lạc Tuyết Tẫn ngoan ngoãn quay trở lại nhà, khóa cửa lại. Cậu tìm thấy bánh mì nướng còn sót lại trong tủ lạnh, có chút lơ đãng mà ngồi xuống dùng bữa trong phòng khách. Đột nhiên lại chợt nhớ ra chuyện quan trọng, đầy lo lắng nhìn xung quanh. Cậu cầm điện thoại di động lên, bấm vào những bức ảnh mà Mạnh Diệc đã gửi cho mình, tìm kiếm vị trí giám sát.

Lần mò trong phòng khách một hồi, cậu tìm thấy ống kính thu nhỏ trong lọ hoa trên tủ.

Tủ này đặt ở con đường giữa phòng bếp và phòng khách, muốn vào phòng tắm chắc chắn sẽ đi ngang qua nơi này. Bảo sao lúc sau cậu đi vệ sinh thì không thấy đâu. Lạc Tuyết Tẫn nhớ đến những việc quá đáng mà cậu đã làm với anh, liền dơ chân đạp lên máy quay hai lần để giải quyết nó, sau đó ném vào thùng rác.

Sau khi lấp đầy bụng, cậu bình tĩnh lại nghĩ về những gì đã xảy ra sáng nay, trong lòng có chút hối hận.

Cậu nên đi theo cảnh sát để lấy lời khai thì hơn. Mặc dù cảnh sát không biết rõ về bắt kẻ sát nhân nhưng họ chắc chắn sẽ biết rõ hơn cậu nhiều.