Quyển 1 - Chương 3-2: Đồ gian dối còn thích chơi trò lạt mềm buộc chặt

Lạc Tuyết Tẫn hoàn toàn minh bạch vì sao nhân viên thu ngân lại có biểu cảm như vậy, đến chính bản thân mình cũng bị giọng điệu của thanh niên này làm cho buồn nôn.

“Không cần, cậu cách xa tôi ra một chút, khói dính lên người tôi.”

Lạc Tuyết Tẫn không tiếp tục chờ đợi được nữa, dự định rời đi.

Động tác thanh niên đang muốn bắt người, lại bị một tiếng “bộp” xuống quầy hàng phát ra đánh gãy.

Là nhân viên thu ngân đập bao thuốc lá lên trên bàn, cô nàng tức giận nói: “Thế có mua thuốc không?”

Đồng thời cô nàng cũng nháy mắt ra hiệu với Lạc Tuyết Tẫn, nhận về một ánh mắt cảm kích từ Lạc Tuyết Tẫn, cậu cũng nhân cơ hội ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Cậu sợ bị người đuổi theo, lại nôn nóng đi loanh quanh trong tiểu khu một hồi, sau khi xác nhận đằng sau lưng không có ai, mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống ghế công cộng nghỉ ngơi, dùng nước giải khát vị đào vừa mới mua để hạ hỏa.

Bởi vì quá khát, chưa đến vài phút cậu đã uống xong rồi, thuận đường trở về ném cái chai vào thùng rác.

Cậu nhìn thấy ở trước thùng rác có một bác gái, bà ta đang khom lưng nhặt nhạnh thùng giấy và chai nhựa ở trong thùng rác.

Lạc Tuyết Tẫn đi qua hỏi: “Bác ơi, cháu có cái chai này, bác có cần không?”

Bác gái bởi vì mải lục lọi tìm kiếm nên khắp người bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, nhưng gương mặt lại rất hiền từ, vô cùng thân thiết mà cười cười với Lạc Tuyết Tẫn: “Cảm ơn cháu nhé, Mạnh phu nhân.”

Lạc Tuyết Tẫn: “…… Vâng, không có gì ạ.”

Trong lòng cậu thầm kinh ngạc, thế mà mình với bà ấy cũng quen biết nhau?

Không đợi cậu suy nghĩ nhiều, lại có một thanh niên oang oang xuất hiện từ phía sau: “Mạnh phu nhân! Anh chạy cái gì chứ? Tôi còn chưa nói chuyện xong với anh đâu!”

Lạc Tuyết Tẫn không muốn dây dưa nhiều với loại người này, liền xoay người muốn đi, còn chưa đi được mấy bước đã bị người đuổi theo kịp kéo cổ tay lại.

“Bỏ tay ra.” Sắc mặt của Lạc Tuyết Tẫn đã không tốt.

Thanh niên: “Ha, đừng có giả bộ, lần trước còn liếc mắt đưa tình với tôi, bây giờ lại ra vẻ ta đây là thế nào.”

Lạc Tuyết Tẫn giật mình, cảm giác có điểm không ổn, thầm nghĩ dựa vào thiết lập của nhân vật, nói không chừng đúng thật là cậu đã từng quyến rũ người này.

Bác gái nhặt phế liệu ở một bên không dám nhúng tay vào can thiệp, nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng ở một bên nhìn bọn họ.

Lạc Tuyết Tẫn không nắm rõ tình hình, nên không tiện từ chối quá quyết liệt. Cậu sợ phá hỏng thiết lập của nhân vật, nên chỉ có thể trầm mặc giằng co cùng thanh niên.

Thanh niên ghé sát lại gần cậu, ngửi ngửi mùi hương từ trên người cậu, ánh mắt ghê tởm lập lòe: “Bây giờ tôi đang rảnh, hay là anh mời tôi vào trong nhà ngồi một lát đi.”

“Tôi có chuyện khác rồi.” Lạc Tuyết Tẫn thử vặn vẹo cổ tay cũng không thể thoát ra được, ngược lại bị tóm càng thêm chặt. Cậu ăn một lần đau, liền lạnh lùng trừng mắt nhìn thanh niên kia.

Khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh một khi có cảm xúc sinh động, lại càng đẹp đến mức đoạt đi linh hồn người khác.

Thanh niên cười mắng: “Đúng là đồ lẳиɠ ɭơ còn thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

Lúc này, một bàn tay đột nhiên chặn ngang qua bắt lấy cổ tay của thanh niên, nắm thật chặt rồi bẻ ra, làm cho cậu ta đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng, phải thả lỏng tay của Lạc Tuyết Tẫn.

“Lục tiên sinh?” Lạc Tuyết Tẫn có chút ngạc nhiên cùng mừng rỡ, nhìn Lục Ngôn Từ đột nhiên xuất hiện.

Lục Ngôn Từ cười cười trấn an với Lạc Tuyết Tẫn, ánh mắt khi trở về phía thanh niên lại trầm xuống, lạnh lùng chưa từng thấy. Hắn khẽ vặn cổ tay của thanh niên, làm cho cậu ta đau đớn kêu ra tiếng.

“Bỏ tay ra! Tay tao mà gãy thì mày sẽ phải bồi thường!”

“Đừng để cho tôi thấy cậu quấy rối Mạnh phu nhân thêm một lần nào nữa, bằng không tôi sẽ thật sự chặt đứt cái tay này của cậu đấy.” Một tay Lục Ngôn Từ hất cậu ta ra, sức lực to lớn khiến cho người ta không đứng vững nổi, cậu ta ngã sõng soài ở trên mặt đất, “Cút xa ra một chút.”

Thanh niên mắt thấy không địch lại, đành xám mặt rời đi.

“Cháu không sao chứ?” Bác gái đi tới hỏi.

“Cháu không sao ạ.” Lạc Tuyết Tẫn cười cười với bác gái, lại ngẩng đầu nói với Lục Ngôn Từ, “Cảm ơn anh, Lục tiên sinh.”

Lục Ngôn Từ: “Tiện tay thôi mà, để đề phòng, bây giờ để tôi đưa cậu về đi.”

Lạc Tuyết Tẫn có hơi do dự, nhưng quả thực cũng sợ người kia chưa đi xa lại tìm tới mình, thế là đồng ý với hắn: “Được, thật sự rất cảm ơn anh.”

Trước khi đi, Lục Ngôn Từ chào tạm biệt với bác gái: “Cô Lâm, bọn cháu đi đây.”

Chờ đi xa được một đoạn đường, Lạc Tuyết Tẫn hỏi: “Anh biết bác ấy à?”

“Đương nhiên rồi, không phải bà ấy ở dưới lầu chúng ta sao? Sẽ thường xuyên gặp được.”

Lạc Tuyết Tẫn có hơi ngoài ý muốn: “Bà ấy … Tình hình tài chính không tốt lắm ư?”

Lục Ngôn Từ: “Chuyện này tôi không biết rõ lắm.”

“Vậy à …” Lạc Tuyết Tẫn thấy Lục Ngôn Từ không giống như loại người thích nói về chuyện đời tư của người khác, nên cũng không hỏi nhiều thêm.