Chương 42: Nhân vật chính bị ăn thịt, mất tâm(H)

“Đúng rồi, Tiểu Kỳ, em nói cái vị học đệ dạy bổ túc cho em kia, tại sao trước nay tôi chưa từng gặp cậu ta bao giờ vậy,” Liễu Bạch dùng tay vuốt phẳng cổ áo Tô Kỳ, giúp cậu nới lỏng cổ tay áo, “Rảnh rỗi dẫn tôi đi gặp cậu ta được không?”

“Ách……” Ý cười trên mặt Tô Kỳ hoàn toàn đông cứng lại, cậu thất thố liếc mắt nhìn Liễu Bạch một cái, sau đó cứng ngắc quay đầu đi, nhìn cũng không dám nhìn cậu ta một cái, đầu lưỡi giống như bị xoắn lại với nhau, một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

Liễu Bạch nhìn bộ dạng này của cậu, dưới đáy lòng thở dài một hơi, cậu ta có chút khổ sở, nhưng trên mặt lại mảy may không biểu lộ bất cứ thứ gì, cho dù biết Tô Kỳ sớm hay muộn đều sẽ có tình nhân khác, bất quá chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn thôi, nhưng trong lòng Liễu Bạch vẫn có chút chua xót, phải biết rằng, cậu ta đã phải trả giá đại giới không hề nhẹ mới có thể rời đoàn phim, lần sau hai người muốn gặp lại, còn không biết phải chờ tới thời điểm nào.

“Em không thích cậu ta, là bởi vì cậu ta quá nghiêm khắc sao?” Liễu Bạch nhẹ nhàng sờ sờ mặt Tô Kỳ, cậu ta phát hiện mặt Tô Kỳ có chút lạnh lẽo, đau lòng dựng cổ áo cậu lên, lại nắm lấy tay cậu bỏ vào trong túi của mình.

“Đều đã học đến đại học, cũng đừng quá nghiêm túc như vậy, chú ý một chút là đủ rồi, cứ thể nghiệm một chút cuộc sống đại học khác xem sao.”

“A…… Ách, tôi đã biết.” Tô Kỳ hoang mang rối loạn bắt được tay cậu ta, ngón tay ban đầu vốn tinh xảo bây giờ lại có chút thô ráp, cắt lên tay Tô Kỳ có chút phát đau, “Anh bị sao thế?”

Tô Kỳ bắt lấy tay cậu ta muốn sờ lên vết thương của cậu ta, lại bị cậu ta cuống quít tránh đi.

“Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Liễu Bạch lúc này mới có chút hoang mang rối loạn, cậu ta hoàn toàn không biết nên nói thế nào với Tô Kỳ. Che dấu một chút vấn đề, lại sử dụng một chút kỹ xảo ngôn ngữ, trong khoảng thời gian này, Liễu Bạch đối với việc làm này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cậu ta thậm chí còn dùng kỹ xảo như vậy đi dỗ Tô Kỳ rất nhiều lần, nhưng vẫn bị Tô Kỳ bắt lấy ngón tay, ánh mắt thẳng thắn mà lo lắng chăm chú nhìn cậu ta, Liễu Bạch hoàn toàn không khống chế được chính mình, cậu ta thậm chí cảm thấy cả người mình mông lung, giống như đang ở trong một đám mây, lòng bàn chân mềm mại giống như dẫm lên một cục bông, nhưng hạ thân lại cứng rắn như thiết, quần rộng thùng thình cũng bị đỉnh nổi lên một chỗ phồng nho nhỏ.

Tô Kỳ cau mày cường ngạnh rút tay cậu ta từ trong túi ra, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cậu vừa nhìn thấy tay Liễu Bạch, mặt liền biến sắc, nguyên bản đôi tay thon dài bóng loáng của Liễu Bạch giờ phủ đầy những vết thương vụn vặt, trong lòng bàn tay trái của cậu ta thậm chí còn hằn lên một vết sẹo sâu.

“Là ai làm!” Tô Kỳ hai mắt đều sắp phát ra lửa, cậu vừa phẫn nộ vừa sinh khí, nghĩ đến Liễu Bạch ở nơi cậu không nhìn thấy gặp phải chuyện gì không hay, đôi mắt cậu lại sưng lên khó chịu, “Là ai làm, tôi sẽ nhờ…… Tôi phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận.”

Tô Kỳ trực giác nuốt trở lại những lời muốn nhờ ca ca hỗ trợ, cậu luôn cảm thấy, những lời này nếu như bị Liễu Bạch nghe được, không biết cậu ta lại muốn khổ sở bao lâu nữa.

“Chỉ là gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không phải tôi vẫn hoàn hảo đứng ở chỗ này sao,” nhìn Tô Kỳ bị tức giận đến đôi mắt đều đỏ, Liễu Bạch thở dài một tiếng, ôm cậu vào trong lòng ngực, từng chút một dỗ dành cậu, “Tôi không có việc gì, thật sự chỉ là một chút sự cố nho nhỏ thôi, em, em đừng sợ.”

Mà bên này Tô Kỳ lại nước mắt lưng tròng, trong lòng cậu đau khổ đến lợi hại, bản thân ta khó chịu ngươi cùng đừng hòng thoải mái, cậu chọc chọc hệ thống đang bế quan tu hành.

Hệ thống: A a a, ta đang ở thời điểm mấu chốt a, thí nghiệm của ta, thuốc thử của ta, lại có chuyện gì vậy……

Tô Kỳ: Đương nhiên là vấn đề rất khẩn cấp, có người khi dễ Liễu Bạch, cậu ta không muốn nói cho ta biết, Liễu Bạch không phải vai chính thịt văn sao, hắn có phải đã bị người khác khi dễ, chẳng hạn như xxoo, lại chẳng hạn như ooxx.

Hệ thống: … Cho dù vậy, đây cũng là việc nhỏ đơn giản mà, anh anh anh, thực nghiệm của ta…

Tô Kỳ: Ít nói nhảm, mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!

Hệ thống: Chỉ là cốt truyện thôi, lúc trước Liễu Bạch bị một tên côn đồ coi trọng, sau đó, bởi vì một loạt trùng hợp, đại Boss cũng coi trọng cậu ta…

Tô Kỳ: Chẳng lẽ cậu ta… Cúc hoa khó giữ được?

Hệ thống: Cũng không có loại chuyện này, chỉ là thời điểm cậu ta chạy trốn phản kháng quá mức kịch liệt, tự làm chính mình bị thương.

Hệ thống cố ý che dấu việc Liễu Bạch bị những tên côn đồ để ý và bị mọi người xa lánh đều là do Tùy Phong tìm đến. Rốt cuộc, vốn dĩ Tô Kỳ ngay từ đầu đã không có nhiều tình nhân, lỡ cậu trong cơn tức giận cùng Tô Mộc nháo chia tay thì phải làm sao, cái chuyện hậu cung tan rã, đối với da^ʍ thần mà nói, chính là một sự sỉ nhục lớn.

Tô Kỳ càng nghĩ càng đau lòng, đầu cậu nóng lên, nắm lấy tay Liễu Bạch thổi thổi, sau đó vươn cái lưỡi phấn nộn ra liếʍ một chút lên lòng bàn tay Liễu Bạch, “Hiện tại còn đau lắm không, tôi thấy trên báo chí có nói, có một loại phản ứng gọi là phản ứng căng thẳng, Tiểu Bạch, anh sẽ không có việc gì đúng không.”

Đầu lưỡi phấn nộn đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay cậu ta, cảm giác hơi hơi tê dại khiến Liễu Bạch toàn thân phát hỏa, cậu ta cảm thấy trái tim mình cũng sắp bị thiêu đốt, tan thành gió, tan thành nước, hoàn toàn cũng Tô Kỳ hòa vào nhau.

Liễu Bạch trầm thấp thở hổn hển một tiếng, dươиɠ ѵậŧ cậu ta đã bành trướng đến mức quần cũng không thể trói buộc nổi nữa, chỉ cần kéo xuống qυầи иᏂỏ bên trong, dươиɠ ѵậŧ nặng nề liền sẽ nhảy ra, bang một chút đánh vào trên bụng nhỏ của cậu ta.

“Trước kia không có việc gì, nhưng là hiện tại…” Liễu Bạch cười khổ chỉ vào hạ thân của mình, “Tôi đi toilet giải quyết một chút.”

“Không cần, tôi sẽ giúp anh.” Tô Kỳ dịu ngoan nửa quỳ ở trước người Liễu Bạch, một quỳ này của cậu khiến Liễu Bạch vô cùng khϊếp sợ, Liễu Bạch còn chưa kịp kéo Tô Kỳ lên, quần jean căng chặt của cậu ta đã bị Tô Kỳ linh hoạt cởi bó, cậu kéo khóa xuống, lộ ra một chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải cotton trắng tinh, dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng hoàn toàn bên trong qυầи ɭóŧ tạo thành một khối lớn.