Chương5

Uống xong rượu hợp cẩn, hai người an tĩnh ngồi ở mép giường, ánh nến lay động, tiếng nến cháy kêu lách tách.

Cố Tiểu Ất tổng cảm thấy đêm động phòng hoa chúc nên có điều gì xảy ra, nhưng ngày hôm qua hỉ bà nói gì mình lại không nghe rõ. Không thể mở miệng hỏi Cố Tư Tư, chỉ có thể ngồi im. Thầm nghĩ, về sau nhất định phải nghiêm túc nghe lời, bằng không về sau định là muốn mệt.

Cố Tư Tư tuy rằng nghe lời hỉ bà dặn, nhưng đó là với nam tử, còn với nữ tử thì có chút khác biệt, đành phải chờ Cố Tiểu Ất chủ động, ai ngờ nàng không có chút phản ứng nào.

“Tư Tư... cái đó... nếu không chúng ta nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt muốn chết rồi.” Dù không buồn ngủ chút nào, không khí ái muội khiến Tiểu Ất không thể không mở miệng. Cố Tư Tư nhẹ giọng đáp ứng.

Cố Tư Tư đi đến trước mặt Tiểu Ất, cúi đầu giúp nàng cởi bỏ quần áo. Tiểu Ất câu nệ đứng đó, nhìn Tư Tư dưới ánh nến đỏ mặt, nửa ngày không dám thở mạnh. Đợi khi Tư Tư vòng ra sau, Tiểu Ất mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ta giúp ngươi.” Thoát đến chỉ còn trung y, Cố Tiểu Ất lập tức xoay người, muốn giúp Cố Tư Tư thoát y. Nhưng không động thủ, chỉ ba ba nhìn Tư Tư. Chờ đến khi Tư Tư đỏ mặt gật đầu, Tiểu Ất mới đưa tay kéo đai lưng của Cố Tư Tư.

Phía sau Tư Tư là giường, Cố Tiểu Ất muốn cởi xiêm y của nàng nên phải tiến sát vào. Vì Tiểu Ất chỉ cao hơn Tư Tư một ít, nên khi cởϊ áσ, Tiểu Ất phải khom người và kiễng chân. Khi Tiểu Ất cởi xong áo ngoài của Tư Tư và muốn xoay người, Tư Tư vừa ngẩng đầu lên, môi của Tư Tư khẽ chạm vào mặt Tiểu Ất, cả hai đều ngẩn ra.

Cố Tư Tư không cúi đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Ất, mặt vẫn đỏ hồng. Tiểu Ất cảm thấy trong lòng có một cảm giác ngứa ngáy như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua. Nhìn vào mắt Tư Tư, Tiểu Ất cúi đầu tiến đến gần.

Khi môi chạm môi, cả hai đều quên nhắm mắt. Nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt đối phương, phảng phất như trải qua trăm năm, vượt qua luân hồi. Tiểu Ất chỉ đơn thuần chạm môi vào môi Tư Tư rồi rời đi, không dám ngẩng đầu lên.

Tư Tư thấy Tiểu Ất có vẻ muốn tiếp tục, liền khẽ nhắm mắt. Tiểu Ất nhìn thấy lông mi của Tư Tư khẽ chớp, nhẹ nhàng mυ"ŧ môi dưới của nàng. Chưa kịp thấy phản ứng, Tiểu Ất đã bị một bàn tay che đi.

Thành thân ngày hôm sau, hai người không giống các đôi phu thê khác ngủ dậy muộn, chỉ là khi tỉnh dậy cũng chưa vội rời giường, dựa sát vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc bên nhau.

“Trước đó vài ngày luận võ còn có bị thương không? Nhớ ngươi phun ra một búng máu lớn.” Tư Tư dựa vào lòng Tiểu Ất, mắt nhắm hờ, như vẫn chưa tỉnh hẳn.

“Thành thân xong liền biết đau lòng người ta ha.” Tiểu Ất nhéo cằm Tư Tư trêu đùa.

“Ta chỗ nào không đau lòng ngươi? Tuy lúc ấy ngươi chọc ta giận, ta cũng chỉ cho ngươi một cái tát. Ngươi không biết nặng nhẹ, muốn cùng A Hổ tỷ thí, lại còn khinh địch.” Tư Tư nói rồi véo nhẹ Tiểu Ất ở hông, như muỗi đốt.

“Ta là vì nương tử mà chiến đấu. Ngươi kia một chưởng ẩn chứa bao nhiêu công lực, ta nào dám tỷ thí với ngươi. Nếu tàn tật, ai cưới ngươi đây? Ngươi hôm nay mới đau lòng, nếu có việc, màn này liền bạch.” Tiểu Ất cố ý khoa trương, vẻ mặt hoảng sợ khiến Tư Tư cười lớn.

“Sáng tinh mơ đã hồ ngôn loạn ngữ.” Tư Tư cười, liếc Tiểu Ất một cái.

“Là là, ta biết nương tử đau lòng ta, ta nhất định sẽ hảo sinh chiếu cố bản thân, sống đến 180 tuổi để hầu hạ ngươi.” Tiểu Ất vừa nói vừa cười vui vẻ.

“Lần đầu gặp ngươi, không ngờ ngươi lại biết ăn nói như thế.” Tư Tư bị hống đến vui vẻ, trong lòng ngọt ngào, nhớ lại cảnh tượng lúc trước.

“Lần đầu gặp ngươi, ta còn không nhận ra ngươi có thể đánh đâu, chỉ thấy một nhược nữ tử dựa vào ven tường, bị rải bụi, chưa từng tưởng ngươi là cái lợi hại tiếu nương tử a.” Tiểu Ất bị gợi lên hồi ức, liền hảo hảo nói nói, những tâm tư này trước giờ không có chỗ nói ra.

“Còn đa tạ đại hiệp ân cứu mạng, tiểu nữ tử này xin có lễ.” Tư Tư vừa nói, vừa ngẩng đầu hôn mạnh lên mặt Tiểu Ất. Tiểu Ất vẻ mặt thỏa mãn, rất giống cái trộm tanh.

“Này lễ quá nặng. Chỉ là giúp ngươi lau mặt thôi, chưa nói tới cứu mạng.” Tiểu Ất còn đang đắc ý, híp mắt liếʍ môi.

“Không phải ngươi thay ta đánh chạy đám người kia sao?” Tư Tư ngẩng đầu, kéo mặt Tiểu Ất đối diện mình, rất là nghi hoặc.

“Nào có nhóm người? Chưa từng nhìn thấy a, ta thấy ngươi thời điểm, ngươi đang đứng ở góc tường.” Tiểu Ất có chút mờ mịt, Tư Tư lại không nói gì.

Một lát sau Tiểu Ất mới phản ứng lại, chưa kịp chờ Tư Tư ngăn cản, nàng đã bắt quần áo chạy ra khỏi cửa. Đợi Tư Tư mặc thêm quần áo ra ngoài, sớm đã không thấy bóng người. Hỏi hạ nhân, họ đều nói không biết. Tư Tư đành phải đi trước để kính trà cho Cố Quần Phi, Cố Quần Phi không thấy Tiểu Ất, chỉ hỏi vài câu, tưởng cũng không có gì trở ngại.

Mãi đến sau bữa cơm chiều, Tiểu Ất mới hồi phủ. Quần áo có chút dơ loạn, cũng không biết đi đâu. Hồi phủ cũng không nói lời nào, chờ hạ nhân thông báo cho Tư Tư, Tư Tư đuổi tới trước đường, nàng đã vào phòng tắm gội. Tư Tư đành phải ở phòng trước đợi.

Tiểu Ất tắm gội xong thấy Tư Tư, cũng không mở miệng, chỉ đi theo nàng trở về phòng. Tư Tư càng là không nói gì thêm.

Trở về phòng sau, Tư Tư vùi đầu vào ngực Tiểu Ất khóc thật lâu, thanh âm rầu rĩ, tay bấu vào cánh tay Tiểu Ất đau nhức. Thẳng đến khi Tiểu Ất ôm chặt lấy Tư Tư, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nàng mới dần dần ngừng khóc.

Hai ngày sau đó, ban ngày vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Ất. Tư Tư ngày ngày hỏi thăm, lại nghe nói không mấy ngày nữa Tiểu Ất lại phải áp hóa ra cửa, trong lòng càng nóng nảy, chỉ nghĩ tối nay nhất định phải nói rõ ràng.

Buổi tối trở về, Tiểu Ất phảng phất còn vô lực hơn mấy ngày trước. Chưa chờ Tư Tư nói chuyện, Tiểu Ất đã mở miệng:

“Ta giúp ngươi tìm được ân nhân cứu mạng rồi. Chính là nhà ngươi, A Hổ. Lần này không sai. Hắn, đối với ngươi thực để bụng.”

Nói xong câu đó, trong phòng càng thêm nặng nề. Tư Tư tựa như không nghe thấy lời nói, không có động tác cũng không trả lời. Tiểu Ất ngẩng đầu, thấy Tư Tư cắn răng nghẹn khóc, mặt nghẹn đến mức có chút trắng bệch, môi cũng đã phát tím, lập tức tiến lên ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, bảo nàng khóc ra.

Cố Tư Tư hướng tới Tiểu Ất bả vai, hung hăng cắn một ngụm, cắn cắn liền khóc ra.

"Ngươi, ngươi đây là, muốn làm gì? Ta có lỗi gì với ngươi?" Tư Tư vừa khóc vừa nói, giọng điệu thật đáng thương.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta sai rồi. Ta nghĩ ngươi thích ta vì ta đã cứu ngươi. Ta muốn giúp ngươi tìm được người ngươi thật sự thích. Ta cũng rất khổ sở, ta sợ ngươi không thích ta." Tiểu Ất không ngu ngốc, thấy phản ứng của Tư Tư liền biết mình đã làm sai. Nói rồi cũng chảy nước mắt.

"Ngươi, ngươi luôn như vậy. Đều không hỏi ta. Lần trước liền trốn ta, lần này lại như vậy." Tư Tư tiếp tục khóc lóc lên án Tiểu Ất, Tiểu Ất xoa nước mắt Tư Tư, không dám nói thêm lời nào.

"Ngươi, ngươi quản ta thích ngươi thế nào. Ngươi chỉ cần biết ta thích ngươi là đủ rồi. Chuyện của A Hổ, ta sẽ tự đi cảm tạ. Ngươi không cần bận tâm. Ta có phải là thê tử của ngươi hay không?" Phía trước vẫn nói đứt quãng, nhưng câu cuối cùng được nói một cách thông suốt và dõng dạc. Nói xong, Tư Tư cũng dần ngừng khóc, tiếng nức nở cũng nhỏ dần.

"Ngươi cũng không dỗ ta!" Thấy Tư Tư lại muốn nổi giận, Tiểu Ất vội vàng dỗ dành:

"Nga nga nga, là ta quá ngu ngốc, không biết nói và cũng không biết dỗ người. Ta điên rồi mới đem ngươi, tức phụ nhi tốt như vậy đẩy ra ngoài . Thật vất vả mới cưới được, sẽ không nhường cho người khác. Hắn bản thân như con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhà ta Tư Tư mới không thèm để mắt đến hắn." Tiểu Ất càng nói càng thiên vị.

"Ngươi thật đúng là không biết dỗ người, kêu ngươi dỗ ta, chứ không phải dỗ bản thân ngươi. Đều ở đó nói xấu A Hổ, người ta lại không trêu chọc ngươi." Có lẽ cách dỗ người kiểu này chỉ có hiệu quả với Tư Tư, xem ra ý nghĩ đã bị dẫn dắt.

"Chỗ nào là không trêu chọc. Hắn sao có thể cứu ngươi mà không để ta cứu." Tiểu Ất lòng dạ hẹp hòi, nói chuyện còn gào to. Khiến Tư Tư quên mất vì sao mình khóc.

"Hừ, trông cậy vào ngươi, với cái lòng dạ hẹp hòi của ngươi, nếu biết ta là Cố Tư Tư, ngươi còn không đá mấy đá." Cố Tư Tư xinh xắn đến mức mắt trợn tròn.

"Ta tâm nhãn là không lớn. Cho nên ngươi cẩn thận một chút, đừng ở bên ngoài lăng nhăng." Cố Tiểu Ất có lẽ không biết cách viết từ này.

"Ta khi nào lăng nhăng! Ta chỉ lăng nhăng với ngươi, câu nửa ngày vẫn là cái lòng dạ hẹp hòi. Ngươi nói ngươi sao lòng dạ lại nhỏ như vậy! Mệt ngươi vẫn còn tập võ." Cố Tư Tư bóp mặt Cố Tiểu Ất, hận không thể bóc một tầng da.

"Ai nói tập võ tâm nhãn phải lớn chứ. Từ nhỏ ta đã không có nương, cha cũng không quan tâm ta, nhiều năm như vậy không có người nói chuyện cùng, vốn dĩ chén tâm nhãn lớn đã thành lỗ kim." Tiểu Ất còn tự hiểu mình là người lễ phép, ngửa đầu cãi lại.

"Ta cũng không có nương, sao lại khác ngươi. Ta thấy không phải không ai muốn nói chuyện với ngươi, mà là đều bị ngươi làm cho giận mà đi." Tư Tư nhéo mũi Tiểu Ất kéo xuống, Tiểu Ất đau phải cúi đầu.

Tư Tư véo rồi lại niết Tiểu Ất, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Tiểu Ất đúng là thiếu đòn, không đánh thì không nghe lời.

"Ngươi có phải sắp ra ngoài không? Mang ta đi được không?" Tư Tư đột nhiên nhớ ra chuyện muốn nói tối nay.

"Ừ, hình như là ngày mai đi. Ngươi đừng theo." Tiểu Ất khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo, xoa xoa chỗ bị véo đau.

"Tại sao không cho ta đi theo?" Tư Tư ngẩng đầu, bĩu môi, nhăn mũi, vẻ mặt không phục. Nàng cảm thấy ngần ấy năm qua, chỉ đến giờ mới thấy mình có chút kiêu ngạo của tiểu thư.

Tiểu Ất không trả lời ngay, mắt đảo liên tục, còn đang suy nghĩ cách trả lời.

"Tròng mắt ngươi chuyển cái gì, trong lòng suy nghĩ vớ vẩn, ngươi lăn lộn ta hai lần, vừa vặn liền không nhận đúng không?" Tư Tư hung hăng ấn một chút vào vai Tiểu Ất nơi bị mình cắn thương, Tiểu Ất lập tức nhảy ra, tay đặt trên vai, nửa ngày không dám buông.

"Ta từ nhỏ đã một mình, nơi nào có người để thương lượng. Ngươi có cha tốt để trò chuyện, cha ta chỉ biết luyện võ. Ngay cả mấy nha đầu của ngươi cũng biết đau lòng người hơn ta. Giờ ngươi bảo ta thương lượng, ta cũng không biết nên làm thế nào." Tiểu Ất nói với vẻ vô cùng ủy khuất, suýt nữa thì rơi vài giọt nước mắt.

"Vậy ngươi sau này không phải có ta sao. Ngươi trong lòng nghĩ gì, đều cùng ta nói, không cần một mình nghẹn." Tư Tư nói rồi đi đến bên cạnh Tiểu Ất, đầu dựa vào vai Tiểu Ất nhẹ nhàng cọ cọ. Tiểu Ất bị cọ đến không biết đêm nay là năm nào, vội vàng liên tục ứng hòa.

"Ta muốn cùng các ngươi đi." Giọng nói khẽ khàng, cũng may Tiểu Ất kịp thời phản ứng lại, không đồng ý hồ đồ.

"Ta ngẫm lại. Ngẫm lại."