CHương 4: Ba ba, đừng rời đi

Thời Thần đem bé con từ trong ra ngoài đều tắm rửa sạch sẽ một lần, trước đó nguyên chủ hẳn là để bé con tự chính mình tắm rửa, bé con tự chính mình tắm chắc chắn sẽ không đủ sạch sẽ, trên người có nhiều chỗ da thịt đều có một tầng dơ bẩn nhợt nhạt, Thời Thần dùng sữa tắm cùng khăn tắm kỳ cọ một phen, nhẹ nhàng ở bé con trên kiều nộn da thịt xoa xoa tẩy sạch.

Tuy rằng không dùng nhiều ít sức lực, nhưng xoa xoa kì cọ qua lại, vẫn là làm bé con làn da đều đỏ ửng cả lên.

Thời Thần lại lần nữa ở trong lòng cảm thán, liền tính nguyên chủ giao cho bảo mẫu chăm sóc, đều so hiện tại tốt hơn, bé con xinh đẹp như vậy, đều bị nguyên chủ làm đến bẩn bẩn thỉu thỉu.

Bất quá hiện tại còn tốt, nguyên chủ cũng biết mặt ngoài cần thể hiện thật đẹp, ngày thường ra sao mặc kệ, nhưng mỗi lần Cố Hoài trở về nhà phía trước nhất định sẽ đem đứa nhỏ trang điểm đến xinh đẹp, muốn đạt được Cố Hoài khen ngợi, hiện tại thời điểm hẳn là Cố Hoài lần trước trở về nhà thời gian không lâu lắm, chỉ có một tầng nhợt nhạt dơ bẩn trên làn da.

Đem bé con tắm rửa sạch sẽ thơm tho từ trong nước vớt lên thời điểm, nước bồn tắm đã biến đổi trở nên có chút màu đen than chì đọng lại, Thời Thần dùng nước ấm lại giúp bé con xả lại hai lần, so sánh hình ảnh bé con hiện tại cùng trước khi tắm từ trong ra ngoài đều không giống nhau.

Đem khăn tắm lớn bao bọc cả người bé con, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ đầy thịt, khuôn mặt nhỏ thật giống trái nho lớn, trong ánh mắt tràn ngập tò mò, đáng yêu muốn chớt, Thời Thần nhịn không được, liền đem khăn tắm lớn cùng với be con ôm lấy, ở bé con trên má trái má phải hung hăng hôn một ngụm: "Aaa, An An thật thơm quá~."

Cố An hơi rụt lại bả vai, ba ba hôm nay là làm sao vậy? Thật là kỳ quái.

Mới vừa tắm rửa xong, Lý quản gia vừa lúc đem An An quần áo mua trở về, Thời Thần lập tức vứt bỏ từ bé con trong phòng lấy hai bộ ra quần áo hoodie, cho An An mặc vào mềm mại bên trong đồ lót giữ ấm cùng bộ quần áo mới.

Lý quản gia đem mạc trên quần áo đều xử lý tốt.

Tuy rằng An An dáng người thực gầy, nhưng khuôn mặt vẫn là tròn vo, phấn điêu ngọc trác*, da thịt lại trắng lại mềm mại, đen nhánh thanh triệt con ngươi giống như chứa cả quả cầu pha lê, môi hồng nhuận no đủ lộ ra chúm chím, cộng thêm mới vừa tắm rửa xong, cả người còn toả ra thuộc về trẻ con mùi sữa hương vị.

Phấn điêu ngọc trác: Ngọc đã được mài giũa, ý chỉ trẻ con xinh đẹp, đáng yêu

Cậu lúc trước ở nhà trẻ làm giáo viên mầm non, gặp qua trẻ con nhiều không kể hết, nhưng giống Cố An như đáng yêu đến làm người hận không thể lúc nào cũng mang bên người hít hít* cho đã ghiền, tuyệt đối là không có đứa nhỏ nào như An An hoặc là có nhưng có thể cậu lại chưa từng thấy qua.

Thời Thần ôm bé con, cậu cảm giác bé con cả người mềm mại như bông, luyến tiếc buông tay.

"An An bảo bối đã đói bụng sao? Baba dẫn bảo bối đi xuống bếp dùng bữa nhé?" Thời Thần nhìn bé con trong lòng mà hỏi.

An An đôi mắt vẫn như cũ để lộ ra sự bất an.

Thời Thần cũng mặc kệ bé con đang suy nghĩ cái gì, đem An An ôm sát vào người liền vẫn luôn dụi dụi nhãi con, vừa đi xuống bếp một bên cảm thấy thật vui vẻ nói: "An An có món gì muốn ăn sao? À quên mất, An An trước uống một chén canh gừng cho ấm bụng, lại nhờ Lý quản gia chuẩn bị chút cháo hải sản vậy, chờ ngày mai sức khoẻ hồi phục, lại ăn theo sở thích của An An."

Cố An ngoan ngoãn nằm ở Thời Thần trong lòng ngực, một chút cử động thân thể cũng không dám, nhưng một đôi tròn xoe con ngươi lại là thẳng thắn nhìn chằm chằm và kèm theo vài phần tìm tòi tò mò nghiên cứu nhìn ba nhỏ gần ngay trước mắt.

Cái mũi là giống nhau, đôi mắt là giống nhau, miệng cũng là giống nhau, nhưng thật là kỳ quái, vì cái gì cảm thấy dường như đã thay đổi một thành người khác, cùng trước kia ba nhỏ một chút đều không giống.

Chẳng lẽ...... Ba nhỏ đây là muốn đem bé đuổi ra khỏi nhà sao?

Nghĩ vậy, Cố An khuôn mặt nhỏ tức khắc tái nhớt đến trắng bệch lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tay nhỏ gắt gao giữ chặt Thời Thần cổ áo, nhỏ giọng nức nỡ mang theo sợ hãi mở miệng: "Ba ba, An An về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không cần đem An An đuổi ra đi ô ô......"

Thời Thần bước chân dừng lại bỗng dưng nghe tiếng nói mà ngây người, có chút khó hiểu nhìn bé con nho nhỏ trong lòng, ánh mắt cất giấu vài phần lấy lòng mà hỏi: "Ba ba vì cái gì muốn đuổi An An đi ra ngoài?"

Cố An rũ xuống đôi mắt: "Ba ba thường xuyên dặn dò An An, nói nếu là An An không ngoan liền sẽ đem An An đuổi ra khỏi nhà, bởi vì cha sẽ không bao giờ thích trẻ con hư hỏng."

Nguyên chủ thâm ái Cố Hoài, nhưng lại không yêu thích Cố An, vẫn là cực kỳ cực đoan ích kỷ loại người, nguyên chủ biết nhãi con là mối liên kết ràng buộc cùng Cố Hoài, cho nên không tiếc đem An An thao túng tâm lý trở thành công cụ hình người, các loại hành vi vô tình hay cố ý tẩy não bé con, nói chung cùng dạng "con nếu là không ngoan ba ba liền không cần con" loại này xà lơ lời nói.

Một đứa trẻ mới 4 tuổi nhãi con, bị thời gian dài dùng loại này tư tưởng tẩy não sẽ càng để ý cái nhìn của người lớn đặc biệt là sự chú ý từ người thân máu mủ trong gia đình như mối quan hệ cha con ruột thịt bây giờ, trở nên cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cho nên An An từ lúc còn nhỏ cho tới nay, đều là dựa theo nguyên chủ yêu cầu nghe lời thực hiện các hành vi đều nghiêm khắc chấp hành, ví dụ như chính mình tự tắm rửa, ngủ nghỉ, tự mình ăn cơm, làm sai sự tình đều chịu phạt, mỗi một việc An An làm theo đều là vì để cho chính mình không bị nguyên chủ vứt bỏ, cho nên mỗi lần Cố Hoài về nhà thời điểm, bé con sẽ đều vì nguyên chủ mà vui vẻ, đem hết toàn lực làm Cố Hoài ở nhà lâu mấy ngày.

Quả thực là một cái công cụ hình người tiêu chuẩn không sai vào đâu.

Cho dù Thời Thần biết cốt truyện diễn biến, nhưng hiện tại nghe đến từ một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi trong miệng lời nói, cậu vẫn là không thể kiềm chế được một cơn lửa giận đang hình thành trong lòng mình, nếu nguyên chủ ở trước mặt cậu, cậu thật sự rất muốn cho nguyên chủ vài đường quyền, để cho hắn biết cái gì gọi cha, cái gì gọi là hương vị cay đắng cuộc đời.

Bất quá không quan hệ, bé con như vậy đáng yêu, cậu về sau sẽ đối với An An càng tốt, huống hồ cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, chắc chắn cậu và Cố Hoài sớm muộn gì cũng sẽ đường ai nấy đi, Cố Hoài không thích nguyên chủ, mà cậu lại càng không phải như nguyên chủ là cái loại người trong đầu lúc nào cũng chỉ có yêu đương, chờ về sau ly hôn, cậu liền ôm chặt đùi vàng bé con An An.

Cố An chính là người thừa kế tài sản trăm tỷ, chỉ cần đối An An càng tốt (tuy hiện tại cậu đã quyết tâm làm An An sống thật nhưng một phần cậu muốn bù đắp yêu thương cho bé con một phần lại vì cảm thấy đáng thương những gì mà An An đã trải qua) còn sợ về sau không ai dưỡng lão cho cậu sao? Còn muốn nam nhân làm cái gì!

Nghĩ vậy, Thời Thần sắc mặt cuối cùng tốt đẹp hơn chút, bất quá cũng đừng nói, cho dù An An không phải người thừa kế tài sản trăm tỷ, bé con An An vẫn là nhãi con đặc biệt làm người yêu thích.

Thời Thần hơi híp híp mắt, đối với An An đầy thịt hai má lại hung hăng thơm thơm thêm vài ngụm, cười nói: "Yên tâm đi, ba ba sẽ không làm như thế, ba ba càng sẽ không đuổi An An ra khỏi nhà, không phải ba ba đã nói, nơi này là nhà của An An, nếu bắt buộc phải đi, thì cũng là ba ba đi mới đúng."

Cố An chớp chớp đôi mắt nhìn Thời Thần, nghe được những loại ngày lời nói không khác gì tiêm cho An An một liều thuốc an thần, làm cho nhãi con tin tưởng chính mình sẽ không bị ba nhỏ đuổi ra đi, vẻ mặt mới hồng hào tốt hơn một chút.

Thời Thần thấy nhãi con vẻ mặt thả lỏng, hơi hơi cong môi mỉm cười.

Xem ra An An bị nguyên chủ tẩy não dùng chịu phạt cùng đe dọa lời nói làm ra tới bóng ma không nhỏ trong lòng.

Nhưng cậu vừa mới vừa tính toán bước chân đi tiếp, thì truyền đến bên tai là nhỏ bé âm thanh tiếng nói mang theo sự non nớt lại mềm như bông nói: "Ba ba, đừng rời đi."

Thời Thần thân thể hơi cứng đờ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy xuôi mà qua cảm giác chua chua ngọt ngọt.

Thời Thần nhẹ nhàng hôn hôn lên bé con cái trán, sau đó dùng sức đối với An An gương mặt mềm mụp dụi dụi: "An An thật là tốt nhất, xinh đẹp nhất nhãi con."