Chương 1: Cô ấy giống như một thiên thần

Đồng Thành, tháng mười.

Hơi nóng mùa hè chưa lui, trời quang mây trắng.

Bạch Phù ngồi trên vách tường bao của trường nhìn quanh bốn phía, không phải để ngắm cảnh mà là để đuổi theo người khác.

Nhưng người kia đã chạy mất tăm mất tích.

Cô đỡ trán, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Là thí sinh chuẩn trong kỳ thi đại học, nói đúng ra là học sinh tuyển thẳng của một trường đại học hạng nhất, vốn dĩ cô nên yên tâm thoải mái tận hưởng năm cuối cùng của đời học sinh, nhưng không, cô lại không quản đường xá xa xôi, từ Giang Nam chuyển đến ngôi trường Trung học 1 Đồng Thành ở tận phía Bắc, chỉ vì một người.

Cô em họ lưu lạc bên ngoài của mình.

Em họ vừa chào đời đã bị người ta ác ý đánh tráo, sau này đưa đến Đồng Thành sinh sống, hiện giờ sự thật đã được tiết lộ, nhà họ Bạch tới đón người nhưng em họ vừa cảnh giác vừa bài xích, không muốn nhận người thân và cũng không muốn trở về, cả nhà chỉ có mình cô ở lại, một là để chăm sóc, hai là khuyên bảo em ấy.

Chỉ tiếc là cô đã chuyển tới đây được nửa tháng nhưng thường xuyên không tìm được người.

Lần này lại để em họ chuồn mất rồi.

Bạch Phù nhìn đồng hồ, từ giờ đến tiết thứ ba chỉ còn năm phút nữa, cô phải về lớp.

Ngay khi cô chống hai tay chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên phía bên kia tường có một người đang trèo lên.

Có lẽ là do không ngờ còn có người khác, người đó không giữ chắc suýt đã ngã xuống dưới.

Bạch Phù nhìn sang, mấy ngón tay xinh đẹp của chàng trai bám vào tường, gân xanh trên mu bàn tay hơi gồ lên, ngay sau đó có một cái đầu thò ra, hai bên tóc cắt ngắn, đỉnh đầu hơi dài hống hách dựng thẳng lên, phối với gương mặt cực kỳ anh tuấn, trong vẻ đẹp trai ngầu lòi lại mang theo chút vô lại xấu xa.

Cô nhận ra anh.

Lớp 12-10, Tông Bách.

Hỗn thế ma vương* người người nghe danh biến sắc.

*Hỗn thế ma vương ví với kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân.

Sau trận ẩu đả trong hẻm sâu và cái lần cho mèo ăn ở sân thể dục, đây là lần thứ ba cô gặp anh.

Lần này Tông Bách bám chặt vào tường, dùng sức ở cánh tay, đôi chân dài nhảy lên đầu tường, động tác nhanh nhẹn liền mạch ngồi lên trên.

Với trình độ thuần thục này, có thể thấy người này đã trèo tường không ít lần.

Ánh mắt anh dừng trên người Bạch Phù, trong con mắt đen láy lóe lên tia kinh ngạc.

Bạch Phù cảm nhận được tầm mắt của anh, tim đập thình thịch như đánh trống, vừa nãy dọa anh giật mình, không phải là định trả thù đấy chứ?

Cô hơi mất tự nhiên cong môi mỉm cười.

Địch không động, ta cũng đứng im.

Chỉ là bầu không khí hơi ngượng ngùng.

Hàng mi dài của Bạch Phù cụp xuống rồi lại ngước lên, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: "Trường chúng ta được xây dựng theo cấu trúc hình chữ nhật tiêu chuẩn, nghe nói chiều dài 440m, chiều rộng 330m, bây giờ tôi đang ngồi ở cạnh góc vuông thứ nhất, cậu ngồi ở cạnh góc vuông thứ hai, có muốn tính chiều dài cạnh huyền là bao nhiêu không?"

Trên mặt Tông Bách hiện lên vẻ kinh ngạc, như thể không hiểu nổi điều cô đang nói, anh quay mặt đi, bên chân dài ở phía ngoài vắt vào trong, hai chân chạm đất, hai tay đút vào túi quần, rời khỏi vách tường.

Bạch Phù thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cô mặc váy đồng phục, rất dễ bị lộ hàng, vừa nãy anh ở đây nên cô không dám nhảy xuống.

Thầm đếm đến mười, đoán chừng hẳn là người kia đã đi xa, Bạch Phù chuẩn bị nhảy xuống.

Có tiếng bước chân giẫm vào đám cỏ vang lên, động tác của Bạch Phù khựng lại, đôi giày thể thao giản dị màu nâu vàng xuất hiện trong tầm mắt.

Cô sững người, tầm mắt di chuyển từ đôi giày thể thao kia lên trên.

Là Tông Bách đã đi rồi lại quay lại.

Sắc mặt anh có vẻ mất kiên nhẫn, hơi hất cằm: "Nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu."

Nói xong anh bèn đưa tay về phía cô.

Bạch Phù hoàn toàn không cần anh giúp đỡ, khéo léo từ chối nói: "Cảm ơn, tôi có thể tự nhảy xuống."

Tông Bách cứ nghĩ cô đang cậy mạnh, hàng lông mày đen nhướng cao: "Đừng nói nhảm nữa, tôi đếm đến ba, cậu không nhảy là tôi đi đấy."

Bạch Phù thầm nghĩ: Thế thì cậu cứ đếm đi, tóm lại là tôi không nhảy.

"Một, hai..."

"Hai đứa ở lớp nào vậy? Đang làm gì thế?" Giọng nói của chủ nhiệm giáo vụ truyền đến từ góc rẽ.

Bạch Phù hoảng sợ, trước khi Tông Bách mở miệng đếm đến ba, cô tung người nhảy xuống.

Đôi mắt to của cô gái cong cong, mái tóc đen dài tung bay giữa không trung, cổ áo trắng như tuyết khẽ bay lên, vạt váy màu xanh tím than phấp phới, sau lưng là những đám mây trắng lững lờ trôi, xoay người như một thiên sứ nhào vào ngực anh.

Tông Bách hơi sững người, vươn hai tay ra đỡ lấy cô.

Vì xung lực nên anh lùi về phía sau hai bước rồi mới đứng vững lại.

Cô gái khom gối tì vào hông anh, hai tay gác lên vai anh, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt to hơi hoảng hốt của cô, mái tóc dài tung bay trong gió chậm rãi hạ xuống, đuôi tóc lướt qua lông mày anh, hơi ngứa.

Một giây sau, cả người anh bỗng cứng đờ.

Trước khi đỡ cô cũng không nghĩ nhiều, bây giờ mới nhận ra, một tay anh siết chặt khuỷu chân cô, tay kia đang đỡ lấy mông cô.

Dựa theo chiều dài của váy đồng phục, hẳn là anh sẽ không chạm vào vùng da giữa hai chân cô.

Nhưng vì cô tung người nhảy xuống nên vô tình tay anh đã ôm lấy cô trước khi tà váy hạ xuống.

Cho nên năm ngón tay của anh đang nằm dưới tà váy, cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh, cắm sâu vào thịt mông mềm mại của cô.