Chương 38: Mùi sầu riêng?

Trước khi nghe thấy tiếng chuông cửa, bố mẹ Nhϊếp Tiểu Phong dang thảo luận kỳ nghi lễ

Thanh Minh sẽ đi đâu chơi.

Ông Nhϊếp ra mở cửa, hơi sửng sốt khi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp đứng trước cửa.

“Hai cô tìm ai?”

Lương Thiền lấy thẻ công tác ra: “Chào ông, ông Nhϊếp, tôi là Lương Thiền, thuộc chi nhánh đội cảnh sát hình sự thành phố, tới tìm ông để tìm hiểu về vụ tai nạn giao thông của Nhϊếp Tiểu Phong. Đây là đồng nghiệp của tôi, Diệp Thâm Thâm”

Diệp Thâm Thâm cũng lấy thẻ công tác của mình ra. Trong mắt ông Nhϊếp hiện lên vẻ cảnh giác.

Ông ấy khựng lại mấy giây, nhìn kỹ thẻ công tác của hai người, nhưng vẫn đứng ở cửa, không định cho hai người vào.

“Lão Nhϊếp, ai vậy?”

Nghe thấy tiếng nói chuyện, bà Nhϊếp thò đầu từ phía sau ra.

Ông Nhϊếp hoàn hồn lại, lúc này mới đứng sang một bên: “Ồ, mời hai cô vào.”

Sau đó ông ấy quay đầu nói với bà Nhϊếp: “Là người của đội cảnh sát hình sự thành phố, tới để tìm hiểu về tình huống của Tiểu Phong”

Hiển nhiên, bà Nhϊếp không bình tĩnh được như chồng mình, sắc mặt trở nên cứng ngắc.

Lương Thiền quan sát phản ứng của hai người, không nói một câu nào, cứ thế đi vào phòng khách.

Đây là một căn hộ ba phòng hơn một trăm mét vuông.

Ở phòng khách trang trí theo phong cách kiểu Trung, tuy là tầng một, nhưng độ sáng rất tốt.

Cô nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra thứ gì tương tự như di ảnh.

Chỉ có trên ti vi bày một tấm ảnh gia đình ba người.

Ông Nhϊếp tên là Nhϊếp Tân, năm nay sáu mươi tuổi, vừa mới về hưu, là quản lý bậc trung của một xí nghiệp quốc doanh.

Bà Nhϊếp tên là Hướng Nghênh Xuân, năm mươi tám tuổi, làm giáo viên ở một trường dân lập, về hưu từ ba năm trước.

Hai người có thể nói là người làm công ăn lương.

Nhϊếp Tân nói với Hướng Nghênh Xuân: “Ngây ra đó làm gì, không đi rót nước cho đồng chí cảnh sát đi!”

Lương Thiền nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hướng Nghênh Xuân: “Không cần, chúng tôi hỏi mấy câu là sẽ đi ngay, mời hai ông bà ngồi.”

Nhϊếp Tân nhìn cô gái đi đầu, trông còn khá trẻ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực, nhất là đôi mắt ấy, chẳng khác nào tia X quang, khiến ông ấy không muốn nhìn thẳng vào.

Cô ngồi xuống, khiến vợ chồng nhà họ Nhϊếp cảm nhận được một áp lực vô hình.

Lương Thiền nói: “Nhϊếp Tiểu Phong bị tai nạn vào ngày mùng 5 tháng 2 ở cuối đường cao tốc Nguyệt Đông, không biết ông bà có nhớ những chuyện vào mấy ngày trước khi anh ấy gặp tai nạn không?”

Nhϊếp Tân không giữ được vẻ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, ý cô là sao? Con trai tôi qua đời, tài xế gây tai nạn bỏ trốn, các cô không đi bắt người mà lại chạy tới đây thẩm vấn người nhà của người bị hại à?”

Thấy ông ấy nổi giận, Lương Thiền không sốt ruột, lẳng lặng chờ ông ấy nói hết.

“Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, chúng tôi có một vài phát hiện mới nên mới tìm hiểu tình huống”

Hai tay của Hướng Nghênh Xuân nắm chặt lấy nhau: “Phát hiện gì?”

“Đã tìm được tài xế gây ra tai nạn.”

Cô vừa dứt lời, hai vợ chồng nhà họ Nhϊếp nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi khó diễn tả.

“Tìm... tìm được rồi?” Hai vợ chồng đồng thanh hỏi.

“Đúng thế, nhưng trước mắt vụ án này đang trong giai đoạn điều tra, tạm thời không thể tiết lộ quá nhiều thông tin. Nhưng người gây tai nạn nói rằng lúc xe của anh ta đâm vào xe của Nhϊếp Tiểu Phong, Nhϊếp Tiểu Phong đã chết rồi.” Diệp Thâm Thâm nói.

Hai vợ chồng nhà họ Nhϊếp im lặng.

Bọn họ nhìn nhau, không biết phải nói tiếp thế nào.

Bầu không khí trở nên gượng gạo.

Lương Thiền nói: “Ông bà không cần căng thẳng, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, đòi lại lẽ công bằng cho người đã khuất, vậy nên chúng tôi muốn biết, trước ngày mùng 5 tháng 2 năm nay, Nhϊếp Tiểu Phong đã làm gì. Ông bà nhất định phải phối hợp với chúng tôi.”

Khóe môi Nhϊếp Tân giật giật, im lặng hồi lâu rồi mới từ từ lên tiếng: “Tiểu Phong, cái thằng trời đánh ấy, từ nhỏ nó đã không nghe lời, chưa học hết cấp ba đã bỏ học, mấy năm sau đó làm một tên côn đồ, bị bắt vào tù ba lần vì tội trộm cắp... Haizz.”

Ông ấy thở dài, trong mắt chỉ toàn vẻ thất vọng.

Nhϊếp Tân dừng lại giây lát: “Đầu năm nay mới được thả ra, nó tới một công ty y dược làm vận chuyển, kết quả chưa được một tháng đã xảy ra chuyện...”

“Công ty y dược nào?”

Nhϊếp Tân sửng sốt: “Cái này, cái này cũng có liên quan à?”

“Có.” Lương Thiền khẳng định.

“Hình như là Nhất gì đó, nó không hay về nhà, chúng tôi không rõ cho lắm.”

Hướng Nghênh Xuân trả lời hai cảnh sát xinh đẹp. “Nhân Nhất!”

“Đúng rồi, hình như chính là cái tên đó, tôi từng nghe nó nhắc tới một lần.”

“Vậy trước khi xảy ra tai nạn, anh ấy có nhắc tới ai hoặc là chuyện gì không?”

Nhϊếp Tân lắc đầu: “Nó rất cứng đầu, rất ít khi nhắc tới những cái đó, chúng tôi cũng không thân quen với đám bạn nhố nhăng của nó.”

“Trước khi xảy ra chuyện có điều gì khác thường không?”

“Không”

“Ông bà nghĩ kỹ lại xem.”

“Ngày ra tù, nó chỉ ở nhà hôm giao thừa, về sau không liên lạc được nữa.”

Diệp Thâm Thâm đứng lên, đi tới chỗ kệ ti vi, cầm khung ảnh kia lên: “Chúng tôi có thể mang bức ảnh này đi được không? Đợi đến khi điều tra rõ vụ án này, tôi sẽ trả lại.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, cuối cùng Nhϊếp Tân nói: “Được.”

Lương Thiền và Diệp Thâm Thâm rời khỏi nhà họ Nhϊếp.

Vợ chồng nhà họ Nhϊếp nhìn hai người lên xe và lái xe đi, sau đó mới quay vào nhà.

Hướng Nghênh Xuân lấy một chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo ra, nhanh tay ấn vào một dãy số.

Sau khi đổ chuông, giọng của một người đàn ông vọng ra, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

Hướng Nghênh Xuân kích động nói: “Con trai, vừa rồi có hai nữ cảnh sát tới nhà chúng ta!!”

***

Lương Thiền lái xe, nhìn những cây tiêu huyền nhanh chóng lùi về sau ở ven đường: “Thâm Thâm, có nhìn ra được điều gì không?”

Diệp Thâm Thâm cầm bức ảnh lấy từ nhà họ Nhϊếp: “Tôi cảm thấy bọn họ đang nói dối.”

Lương Thiền bỗng cười: “Sao cô biết?”

“Không khó để nhìn ra bầu không khí của một gia đình như thế nào, bức ảnh này không thể lừa được người khác.”

Cô lắc lắc bức ảnh gia đình kia.

Lương Thiền chống một tay trên cửa xe, trong đầu liên tục hiện lên mấy manh mối kia.

Bác sĩ ngoại khoa, bệnh viện tâm thần Tây Nam, nhà máy Dược phẩm Nhân Nhất, Nhϊếp Tiểu Phong...

Chắc chắn giữa những đầu mối vụn vặt này có một mối liên kết quan trọng nào đó.

Rốt cuộc là gì đây?

Diệp Thâm Thâm nói: “Sếp có biết lúc suy nghĩ về vụ án, trông sếp ngầu và có mùi vị lắm không?”

“Mùi sầu riêng hay mùi mồ hôi?”

“... Sao sếp láu cá thế?”

Bình thường Diệp Thâm Thâm ghét nhất là sầu riêng, nghe người khác nhắc tới thôi đã như ngửi thấy mùi rồi.

Trái tim Lương Thiền bỗng run lên.

Rất nhiều năm trước, cô gây ra rắc rối, người kia cũng rất đau đầu và bất đắc dĩ, dạy bảo cô: “Sao em láu cá thé!"

Cô nhìn thoáng qua điện thoại, từ trưa đến giờ, Thẩm Đình Ngọc không gửi tin nhắn cho cô nữa, xem ra hai người tiếp xúc với nhau khá ổn.

Trong lòng Lương Thiền cảm thấy chát chúa, không nói ra được là vì sao.

Cô giẫm chân ga, chẳng mấy chốc đã về đến Cục Cảnh sát.

Hiển nhiên phía Hứa Nặc và Ngô Hạo Thiên không thuận lợi như bọn họ.

Hai người bị ngăn cản, suýt thì còn đánh nhau với đám bảo vệ kia.

Thấy bọn họ về, hai người bắt đầu thuật lại chuyện xảy ra ở bệnh viện tâm thần.

Hứa Nặc nói: “Chúng tôi nói ra thân phận, người ta lại nói bọn họ là đơn vị trực thuộc tỉnh, không nằm trong phạm vi quản lý của Cục thành phố, còn nói cái gì mà Giám đốc Trương rất bận, sẽ không tiếp riêng chúng tôi vì những chuyện vặt vãnh ấy, nếu có vấn đề về pháp luật thì hãy liên lạc trực tiếp với luật sư của bọn họ!!”

“M* kiếp, đúng là ngông cuồng!” Ngô Hạo Thiên mắng một câu.

Lương Thiền đã lường trước được rằng Trương Vĩnh Tuấn sẽ từ chối gặp mặt.

Từ khi thấy được sự cố chấp của bảo vệ và bầu không khí ở tòa nhà giảng dạy, cô đã biết không dễ gì gặp được người này.

Cho dù dùng chức quyền để gặp Trương Vĩnh Tuấn thì người ta cũng sẽ không phối hợp, đồng thời lấy luật sư ra làm bia đỡ đạn.

Tinh...

Lương Thiền cầm điện thoại lên xem, sau đó cười: “Không gặp được từ cửa chính, vậy thì đi cửa phụ.”