Chương 44

Edit: Lam (Lamxuxu )

Beta: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Một bài hịch của Dung Thành công tử, chẳng khác gì tiếng nói nhỏ bé bênh vực Trần Vãn Hương giữa những âm thanh mắng chửi cô ấy.

Khi còn sống như thế nào, không cần nhiều lời, người đã chết như đèn cạn dầu, một chút yên bình cũng không cho.

Doanh số của 「Trình Báo」tăng cao, sức ảnh hưởng lớn, một bài hịch làm long trời lở đất, vốn có một số tòa soạn cắn mãi không buông đề tài này đều nén giận ngậm miệng.

Cũng có nhiều tòa soạn vẫn dai dẳng không chịu thua, mắng cô ấy nào là dâʍ đãиɠ tiện phụ, ba ngày sau khi bài hịch của Dung Thành công tử được đăng lên, không thiếu sự khıêυ khí©h, chửi rủa, chẳng những buông những lời lẽ hết sức khắc nghiệt đối với Trần Vãn Hương mà còn cho rằng Dung Thành công tử là "tình nhân" của cô ấy.

Phó chủ biên 「Trình báo」 Phạm Điền đang ngồi uống cà phê với Phạn Hoàng Độ, thấy Dung Thành công tử bị các nhà báo gắn mác Dung Thành công tử là "tình nhân" của Trần Vãn Hương: "..."

Từ trước đến nay hắn không biết, Trần Vãn Hương còn thích như vậy?

Sau khi Phạm Điền gửi thư mời gặp mặt xong thì ngồi thảo luận với chủ biên toà soạn Phạm Hoàng Độ, suy đoán về Dung Thành công tử chỉ dừng lại ở "có lẽ là một nhân sĩ từng đi du học, tuổi tầm 27, 28 hoặc 30, cảm xúc đối với phái nữ không chỉ là thương xót." Bên trong, khi Cố Mính cầm theo quyển tạp chí tới chỗ đã hẹn rồi ngồi xuống trước mặt hắn, hắn vẫn có chút không phản ứng kịp.

"Tiểu thư, chỗ này có người ngồi rồi, phiền tiểu thư qua bàn khác."

Cố Mính chớp chớp mắt, chậm rãi đặt tạp chí lên bàn, đẩy đến trước mặt hắn, hơi mỉm cười: "Tiên sinh, tôi là Dung Thành công tử."

Phạm Điền sợ đứng hình!

Dung Thành công tử là nữ?!

Hắn buột miệng thốt ra, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

Thoạt nhìn Cố Mính còn nhỏ tuổi, khuôn mặt lại chưa lột xác hoàn toàn vẫn còn nét trẻ con, khi cười rộ lên còn chứa hơi thở thanh xuân tươi đẹp, đúng là không có cách nào đem Dung Thành công tử có bình tĩnh và lý trí liên hệ với cô.

Cô móc ra cây bút trong túi, chọn một chỗ trống trên tạp chí rồi viết một dòng, sau đó đẩy đến trước mặt hắn.

Người thì có thể mạo danh Dung Thành công tử nhưng chữ viết thì không không thể làm giả được.

Phạm Điền từng thấy chữ của Dung Thành công tử ở văn phòng chủ biên, lại nhìn chữ của cô gái nhỏ trên chỗ trống của bìa tạp chí, liền không còn nghi ngờ, vẻ mặt cũng thay đổi.

Hắn đứng lên, cong người đưa tay ra với Cố Mính: "Dung Thành công tử, trăm nghe không bằng một thấy!"

Cố Mính cũng đứng dậy bắt tay hắn: "Quá khen rồi!" Khiêm tốn như một hoa lan ưu nhã.

Phạm Điền suýt cười to ra tiếng, những toàn soạn công kích, ác ý đoán mò quan hệ giữa Dung Thành công tử và Trần Vãn Hương không đứng đắn mà đi chung với hắn gặp mặt Dung Thành công tử, có thể khiến bọn họ biết cảm giác tự tát mình một cái như thế nào, coi trong não mình có bao nhiêu suy nghĩ dơ bẩn.

Dung Thành công tử lên tiếng vì một người phụ nữ lạ mặt, chẳng qua là vì "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" mà thôi.

Phạm Điền bỗng nhiên có thể hiểu tại sao Dung Thành công tử lại giận dữ như vậy.

Hắn tự mình đưa thư mời cho Dung Thành công tử, còn cùng cô nói chuyện một lúc, phát hiện ra vẻ bề ngoài của cô rất có tính lừa gạt.

Mặt ngoài nhìn vào là một cô gái nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế lúc cùng cô nói chuyện là hắn có thể từ vài ba câu mà biết tính cách bên trong của cô, tuyệt đối dính dáng tới "thiếu nữ đơn thuần chưa trải qua sự đời"

Đối lập với vẻ ngoài đơn thuần cách nhìn nhận vấn đề và giải thích của cô đều vô cùng độc đáo và rất có lý.

Phạm Điền trở về báo cáo ngay cho chủ biên Hoàng Độ về lần gặp mặt này với Dung Thành công tử, hắn còn đang trong sự hết hồn chưa tiêu hóa được.

"Chủ biên, hôm nay ta đi gặp Dung Thành công tử. Không ngờ Dung Thành công tử chỉ là một cô gái nhìn vừa dịu dàng vừa ngây thơ!"

Hoàng Độ đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt sau tấm kính lóe lên sự hoài nghi: "Dung Thành công tử là nữ... à?"

Phạm Điền chưa đáp, hắn đã tự trả lời: "Anh không phải bị người ta lừa chứ?"

Phạm Điền đem hàng chữ trên tạp chí mà Cố Mính viết đẩy đến trước mặt chủ biên, hắn tức muốn hộc máu: " Sao tôi ngu vậy được? Đây là cô ấy tự tay viết trước mặt tôi, nhìn xem! Nhìn xem!"

Hoàng Độ so sánh chữ trên cuốn tạp chí, còn hãi hùng hơn Phạm Điền: "...... Nói cách khác, mặc kệ là tuổi tác hay giới tính hai chúng ta đều đoán sai hết luôn?"

"Đúng!" Đó giờ Phạm Điền tự cho là thông minh, hôm nay đột nhiên bắt đầu nghi ngờ chính mình.

*

Đường Bình mang theo bốn gã thị vệ ở phủ Thiếu soái đến Thượng Hải. Lúc này trong đầu toàn là u sầu, một tấm ảnh cũng không có, ở Thượng Hải tìm người thì không khác gì mò kim đáy bể.

Vậy mà không nghĩ tới chưa đến Thượng Hải được 24 tiếng liền nghe được tin của Cố di thái.

Hắn cầm tờ báo của 「Trình Báo」hận không thể lật xem mười tám lần, lúc sau nhìn kỹ chỗ ký tên tác giả là Dung Thành công tử, còn sợ là chính mình hoa mắt nhìn lộn liền cầm tờ báo lên cho bốn thị vệ xem để xác nhận .

Bốn gã thị vệ: "..."

Đường Bình cũng lười đến chào hỏi Bùi Thế Ân, liền mang theo bốn thị vệ đến thẳng 「Trình Báo 」, hỏi thăm tin tức của Dung Thành công tử.

Cố Mính vẫn chưa dặn dò Phạm Điền giữ bí mật địa chỉ của mình, huống chi Đường Bình đến từ Dung thành, còn bảo là người thân của Dung Thành công tử, vẻ ngoai và tuổi đều được miêu tả hoàn hảo, Phạm Điền cũng không có lý do giấu diếm nên đành nói cho Đường Bình.

Buổi chiều ngày hôm đó, Đường Bình liền tìm được gác xếp cô đang thuê.

Khi hắn tới gõ cửa phòng liền nghe được bên trong phát ra âm thanh quen thuộc: "Tới đây!" Cửa phòng mở ra, lộ ra gương mặt quen thuộc.

Cố Mính: "..." Tin tức của Thanh bang thật trâu bò vậy mà đã tìm được đến đây rồi á?

Tạ Dư nói Phùng Cù tới trước mặt Bùi Thế Ân để nhờ tìm người. Truyền thuyết Thanh bang ở Thượng Hải được ví như bọn rắn độc, chuyện gì cũng biết, quả nhiên không phải nói ngoa.

Cô lạnh nhạt kéo cửa to ra mời bọn Đường Bình vào ngồi: "Đường phó quan, đã lâu không gặp, không biết tới đây có việc gì?"

Đường Bình suýt thì ngã sấp mặt trước cửa gác xếp nhỏ hẹp.

"Cố... Cố di thái, vậy ngài nói thuộc hạ tới đây làm gì?"

Cố Mính hiểu rõ xoay người ngồi xuống giường, nói: "Thiếu soái phái anh tới phải không?" Lại cố ý nói bậy thêm: "Hắn phái anh tới để đưa phí chia tay cho tôi à?"

Đường Bình hơi nóng nảy, vội vàng thay Thiếu soái nhà mình giải thích: "Cố di thái, Thiếu soái không phải phái thuộc hạ tới để đưa phí chia tay mà là để thuộc hạ đón Cố di thái về nhà!"

Từ ngay đầu tiên Cố Mính sống tại Thượng Hải liền tự hỏi qua vấn đề này, sau này lại nghe nói Phùng Cù vì muốn tìm được cô mà không tiếc đưa lễ vật để Bùi Thế Ân - Lão đại Thanh Bang để giúp đỡ tìm kiếm cô, liền biết ngay sớm hay muộn thì sẽ có một ngày hắn tìm được tới đây.

Cô ở trong đầu diễn luyện vô số cảnh tượng gặp mặt, mà "diễn viên chính" Phùng Cù không xuất hiện nên cô càng bình tĩnh.

"Nếu tôi nói không muốn về thì sao?"

Ở mắt Cố Mính dù gác xếp có hơi chật chội, nó cũng là chỗ ở không tệ rồi, nhưng ở trong mắt Đường Bình thì chỗ này cũng không bằng phòng của người làm trong phủ Thiếu soái.

Từ trong miệng Phùng Cù, Đường Bình biết được nguyên nhân Cố di thái mất tích, nhớ tới Doãn tiểu thư còn nước mắt nước mũi lưng tròng huống chi là cô, liền cảm thấy cô có chút đáng thương, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn.

"Cố di thái, Thiếu soái đã ra tiền tuyến, trước khi đi Thiếu soái cố ý dặn dò ta nhất định phải tìm được ngài, mang ngài về nhà. Thuộc hạ nhất định hoàn thành được nhiệm vụ! Huống hồ trong phủ Thiếu soái cái gì cũng tốt hơn nhiều so với ở đây đi? Dì Lâm còn đang ở nhà hầm xương canh chờ ngài về đấy!" Biểu cảm chân thành tha thiết xưa nay chưa từng có.

Ồ... ồ... Phùng cầm thú đã ra đến chiến trường rồi à?

Bỗng Cố Mính cười quỷ dị, bàn tay mò xuống gối lấy ra một khẩu súng, lên đạn để ở ngay cổ mình, chậm rãi nói: "Đường phó quan, tôi cũng không muốn làm khó anh, hôm nay anh... một là tay không trở về, hai là... mang theo thi thể của tôi mà về!"

Đường Bình bị một màn này hù tới ba hồn bảy phách chạy nhảy tứ tung, lùi lại một bước, suýt chút nữa liền quỳ xuống trước mặt cô luôn rồi: "Cố di thái, có chuyện gì từ từ nói! Đừng bóp cò! Có chuyện từ từ nói mà!"

Hôm nay Cố Mính quyết tâm chơi xấu một lần: "Không có gì để nói, Phùng Thiếu soái đã sớm xem tôi như chiếc giày rách bỏ đi rồi, tôi thiếu tí nữa thì mất mạng ở phòng khiêu vũ chết. Tôi đã hiểu rõ tấm lòng hắn, xin Đường phó quan chuyển lời tôi nói đến Phùng Thiếu soái, sông núi hẹn nhau tương phùng, tôi với hắn không hẹn ngày gặp lại!"

Đường Bình luống cuống: "Cố... Cố di thái..."

Cố Mính để họng súng trên cổ đứng dậy đi hai bước tới gần Đường Bình nói: "Đường phó quan muốn nhìn máu của tôi bắn khắp nơi sao? Nếu không anh đóng cửa lại ra ngoài để tôi tự chấm dứt cho, đừng quay đầu lại để máu không bắ lên người rất khó giặt sạch!"

"Cố... Cố..." Đường Bình bị cô dọa đến nói chuyện lắp bắp: "Đừng đừng! Có chuyện từ từ nói! Tôi... tôi đi trưng cầu ý kiến của Thiếu soái, ngài đừng xúc động..."

Hắn hốt hoảng chạy, liền đến cửa gác xếp cũng quên không đóng lại giúp Cố Mính, nhanh chóng chạy thẳng đến buồng điện thoại gần nhất gọi điện thoại cho Phùng Cù xin chỉ thị.

Ở gác xếp, lần đầu tiên Cố Mính lấy cái chết ra hù dọa người khác không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy.

Cô khẽ hừ một tiếng, mở băng đạn trong súng ra, bên trong trống không có một viên đạn nào.

Mấy viên đạn đều sớm đã bị cô lấy ra lâu rồi, lau súng cướp cò dù là hạ sách, nhưng may cô vẫn dùng được.

❀❀❀❀❀

Họa: bây giờ có 1 bạn bên mảng edit rồi nên tui tự nguyện làm beta, vì bạn ấy còn mới nên chưa chắc tay lắm mọi người thông cảm nha ☺️ Cuối cùng cũng có thiên thần rớt xuống để cuộc sống tui dễ dàng hơn rồi hú ỳe