Thế Giới I: Chương 1: Nhà ma 1

Thành phố đã chìm vào đêm đen, các cửa hàng hai bên đường lần lượt tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn đường vàng tù mù đảo qua đảo lại. Một mình Kinh Hoàn đứng ở trạm xe buýt, nửa người bị bóng tối che kín.

Cậu mặc một chiếc áo gió rộng rãi, những sợi tóc mảnh mai tỏa ra ánh sáng bàng bạc dưới ánh đèn. Vóc người cậu cao gầy dựa vào biển quảng cáo đã tắt, lười biếng đặt một tay lên bụng, tay còn lại xoa xoa khóe mắt, nốt ruồi duyên dưới khóe mắt như ẩn như hiện.

Chuyến xe buýt cuối cùng sắp đến. Đây chính là nguyên nhân khiến cậu không tuân theo đồng hồ sinh học của bản thân mà chờ tới tận bây giờ.

Kinh Hoàn nhìn về cuối con đường, xe buýt vẫn chậm chạp chưa tới. Con đường quỷ dị đến nỗi chẳng có một chiếc xe nào qua lại, người đi đường lại càng không thấy tăm hơi đâu.

Cảnh tượng này khiến người ta sợ hãi, nhưng Kinh Hoàn lại không hề hoảng loạn, ngược lại còn thả lỏng hơn nhiều.

“Ôi mẹ ơi, xe vẫn chưa tới hả. . .”

Kinh Hoàn sửng sốt quay đầu nhìn lại, trông thấy một người thanh niên mập mạp mặc bộ vest chật cứng, mệt mỏi lau mồ hôi trên trán đang chạy tới trạm xe buýt. Có vẻ là một nhân viên văn phòng đáng thương vừa mới tăng ca xong.

Kinh Hoàn nhìn người kia bằng ánh mắt phức tạp, lạnh nhạt nói: “Tôi khuyên cậu đừng lên chuyến xe này, tốt nhất tự gọi taxi về đi.”

“Hả?”, anh chàng mập mạp kia không hiểu ra sao, định quay đầu lại hỏi thì nhìn thấy gương mặt của Kinh Hoàn, lập tức khựng lại.

Lý do là vì người trước mắt anh ta thật sự quá đẹp.

Gương mặt ấy đủ để đè bẹp nam thần tượng nổi tiếng nhất trong giới giải trí hiện nay, dù là nhìn từ góc độ nào cũng đủ tiêu chuẩn trở thành người mẫu lý tưởng nhất trong lòng hoạ sĩ.

Tuy đường nét trên gương mặt cậu hơi mềm mại nhưng không làm mất đi vẻ nam tính, da thịt trắng nõn ở trong bóng tối vẫn cực kì nổi bật. Đôi mắt xinh đẹp ngái ngủ nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo, khóe mắt cong cong như cánh hoa cộng thêm nốt ruồi đen nho nhỏ nơi khóe mắt. Nếu cậu cười lên chắc chắn sẽ mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác.

Chỉ tiếc là hiện giờ trong mắt người đẹp này chẳng có chút cảm xúc nào, thậm chí còn có thể nói là mặt lạnh như tiền.

“Tỉnh lại đi, cậu không muốn lên chuyến xe này đâu, gọi taxi đi.”

Kinh Hoàn lặp lại lần nữa. Cuối cùng anh chàng kia đang bị vẻ đẹp của cậu hớp hồn cũng lấy lại được tỉnh táo, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo gì.

“Nhưng mà tại sao cơ chứ? Bây giờ làm gì còn taxi mà gọi nữa?”

“Cậu mà lên chuyến xe này là chết đấy.”, Kinh Hoàn nói toạc ra.

Nhưng anh chàng mập mạp kia lại không thể hiểu nổi: “Cái quái gì cơ? Anh bị điên à?”

Nói xong còn lùi xa ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Đồ thần kinh, người đẹp như thế mà đầu óc lại có vấn đề, còn nguyền rủa người khác nữa. . .”

Nói không thông thì còn nói làm gì nữa. Kinh Hoàn chẳng muốn phí lời, bèn dựa vào biển quảng cáo chợp mắt.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ xa, chiếc xe buýt chậm chạp đỗ lại trước trạm xe buýt. Anh chàng mập mạp kia không thèm để ý tới cái người nói chuyện kỳ quái bên cạnh nữa, vội vàng trèo lên xe quẹt thẻ rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Kinh Hoàn đi theo sau, híp mắt nhìn tài xế một lúc.

“Hoan nghênh quý khách sử dụng tuyến xe buýt số ba trăm mười lăm, yêu cầu quý khách ổn định chỗ ngồi, chú ý tới người già và trẻ em. . .”

Loa phát thanh kêu inh ỏi trong buồng xe. Chiếc buýt chở hai vị khách đi lên cây cầu bắc ngang qua sông, tốc độ càng lúc càng nhanh. Kinh Hoàn nhìn con sông phía xa uốn lượn như một dải lụa màu đen bên ngoài cửa sổ rồi lại nhìn về phía tài xế đã sắp gục đầu xuống tay lái, bắt đầu âm thầm đếm ngược.

“Sắp rồi, ba, hai, một. . .”

“Ầm!”, một tiếng nổ mạnh vang lên, chiếc xe buýt đang chạy vững vàng đột nhiên nghiêng về một bên. Rốt cuộc tài xế cũng tỉnh lại, hốt hoảng vươn tay giữ chắc vô lăng, muốn kéo lại chiếc xe đang lật nghiêng.

Nhưng xe vừa bị nổ săm vừa chạy với tốc độ cao rất khó khống chế. Chẳng mấy chốc nó đã đâm vỡ rào chắn bên cầu rồi lao lên đường dành cho người đi bộ ở bên cạnh.

“Á á á!”

“Đệt! Chuyện quái gì thế này?”

Tài xế và thanh niên mập mạp ngồi chéo phía sau đều sợ hãi kêu gào ầm ĩ, còn Kinh Hoàn thì vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng nhìn chiếc xe đâm vỡ rào chắn ở hai bên cầu rồi lao thẳng xuống dưới từ độ cao mấy chục mét.

“Á á á! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Bên tai cậu truyền đến tiếng hét chói tai. Cảm giác mất trọng lực khi rơi xuống và cảm giác kí©h thí©ɧ khi cận kề với cái chết khiến Kinh Hoàn nhíu mày một cái. Cậu cuộn người, giơ hai tay bảo vệ bụng mình.

“Ầm ầm!”, chiếc xe buýt giống như một chú cá voi nhảy lên rồi lại nặng nề rơi xuống mặt nước, gây nên một đợt sóng lớn rồi nhanh chóng chìm xuống dưới.

Lực va chạm mạnh mẽ khiến ba người trong buồng xe ngã lên ngã xuống. Cảnh vật trước mắt trở nên quay cuồng, Kinh Hoàn cảm thấy sau gáy bỗng đau nhói, ý thức mờ dần đi.

“Bắt đầu rồi”, cậu nghĩ.

Xung quanh truyền đến tiếng người đạp cửa sổ. Kinh Hoàn không thèm quan tâm, cũng chẳng hề giãy giụa, để mặc ý thức của mình chìm vào bóng đêm cùng chiếc xe buýt này. . .

“Chào mừng người chơi tham gia “trò chơi đầu thai”. Đầu tiên, tôi rất xin lỗi phải thông báo rằng, mọi người tiến vào trò chơi này có nghĩa là: mọi người đã chết! Nhưng trò chơi này sẽ cung cấp cho các vị một cơ hội để bắt đầu một cuộc đời mới. Nếu hoàn thành mười thử thách trong trò chơi thì sẽ có được sự sống thêm một lần nữa. Muốn biết quy tắc trò chơi xin hãy chú ý nghe hướng dẫn trong các phó bản. . .”

“Sau đây là hướng dẫn trong phó bản lần này: người nuôi quỷ sống nhờ việc điều khiển quỷ, trong nhà nuôi dưỡng vô số ác quỷ. Sau khi người nuôi quỷ chết đi, cháu gái của người đó mời người diệt quỷ tới để tiêu diệt ma quỷ trong nhà. Bạn là người diệt quỷ, xin hãy mau chóng tới địa điểm diệt quỷ. . .”

Trò chơi? Phó bản? Đây là nơi nào?

Kinh Hoàn ngước mắt lên nhìn, trông thấy một cánh cửa gỗ lớn mang kiểu dáng cổ điển với nước sơn đỏ như màu máu. Trên cửa treo hai chiếc đèn l*иg giấy mờ ảo, không gió vẫn cứ lắc lư. Ánh sáng cực kì nhỏ yếu chỉ chiếu rọi được mấy mét vuông trước cửa. . . cùng với sáu người. . . và một xác chết tàn tạ.

Xác chết đã lạnh ngắt, không có đầu, vết thương ở cổ như bị xé rách, máu tươi chảy đầy đất.

Kinh Hoàn nhận ra người này. Đó chính là tài xế xe buýt ngủ gật trên ghế lái lúc trước. Ông ta cố gắng xông vào bóng tối nằm ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn l*иg nên đã bị một con quái vật đen kịt tanh tưởi cắn đứt cổ.

“Đây rốt cuộc là cái quái gì thế? Ông ta chết thật đấy à?”

“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi không muốn ở lại đây, thả tôi ra đi!”

“. . . Chắc chắn là mình đang nằm mơ, đây nhất định là giả. . .”