Chương 11: nhà ma



Vẻ mặt của các hầu gái cực kì căng thẳng: “Toàn bộ quỷ quái trong nhà tổ này đều bị người ta khống chế cả, người đứng đằng sau điều khiển chúng. . . Tôi nghĩ, hẳn là mọi người cũng đoán ra được. rồi.”

Bốc Đài Thanh sớm đã nghi ngờ từ lâu, bèn hỏi: “Là cô chủ của các cô đúng không?”

Hai người hầu gái run rẩy, rốt cuộc không chịu nổi nữa quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt trào ra bi thương nói: “Xin hãy cứu chúng tôi, đây cũng là cứu mọi người. Nếu còn tiếp tục thế này nữa thì tất cả chúng ta đều sẽ trở thành thức ăn cho ma quỷ mất! Chúng tôi vốn không dám nói ra chuyện này, nhưng bây giờ. . . bây giờ. . .”

Trông hai người họ có vẻ cực kì tuyệt vọng và lo lắng. Bốc Đài Thanh còn hơi nghi ngờ là sao phó bản này lại đơn giản đến mức NPC chủ động tiết lộ manh mối, lúc này cũng đã hoàn toàn tin tưởng.

Y vội vàng hỏi: “Hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Xuất hiện điều ngoài ý muốn gì rồi đúng không?”

Hầu gái gật đầu nói: “Chúng tôi vừa mới lén chạy ra từ phòng của cô chủ. Có người, có người đã bị cô chủ mê hoặc rồi.”

“Mê hoặc ư?”, mọi người cau mày, trong đầu đều xuất hiện một bóng người xinh đẹp.

Hầu gái nói thêm: “Ông nội của cô chủ chính là chủ nhân trước của chúng tôi. Ông ấy phong ấn rất nhiều ma quỷ làm hại người khác ở bên trong nhà tổ. Nhưng cô chủ lại ham muốn sức mạnh của quỷ dữ, muốn thả toàn bộ bọn chúng ra ngoài. Nhưng dù sao cô chủ cũng là phụ nữ, chỉ có đàn ông phù hợp với điều kiện mới có thể mở ra lớp phong ấn cuối cùng. Cô chủ vẫn luôn chờ đợi người như vậy, không ngờ bây giờ người đó lại thật sự xuất hiện! Hiện tại trong hai người ở trong phòng của cô chủ, có một người có hơi thở cực kỳ âm tà, người đó là công cụ hoàn hảo nhất để mở phong ấn!”

Bốc Đài Thanh nói: “Vậy nên bây giờ cô chủ của hai người đang mê hoặc cậu ta để dụ dỗ cậu ta mở ra lớp phong ấn cuối cùng đúng không?”

Hầu gái gật đầu: “Đúng, xin mọi người. . . xin mọi người hãy ngăn anh ta lại! Chúng tôi không muốn chết đâu.”

Bốc Đài Thanh kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng mình, hỏi tiếp: “Vậy chúng tôi phải làm thế nào mới ngăn cản được họ? Có thế nào thì hai người cũng phải nói cho chúng tôi biết cách giải quyết đã chứ?”

“Cái này. . . Chúng tôi cũng không biết nữa, nói chung cứ phá hủy thứ họ dùng để giải trừ phong ấn là được, hình như là một chiếc chìa khóa. Mọi người cứ cướp chìa khóa rồi tới giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ có cách hủy diệt nó.”, hai người hầu gái nói xong thì cuống quýt đứng dậy rời đi.

Họ vừa đi khỏi, Bốc Đài Thanh liền hưng phấn nói ngay: “Tên kia quả nhiên không phải người tốt, bây giờ còn bị ma quỷ mê hoặc nữa. Cậu ta xong đời rồi.”

Dịch Miêu – người vẫn luôn không quá thu hút – không nhịn được lên tiếng: “Tuy cậu ấy thật sự có hơi kỳ quái, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Sao đột nhiên cậu ấy lại nghe theo lời kẻ địch cơ chứ?”

Bốc Đài Thanh mắng: “Mấy người đã tham gia loại trò chơi tử vong này rồi mà vẫn ngây thơ như thế à? Tình huống như vậy một trong hai bên nhất định phải chết.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện và rời khỏi phòng của cô Trình, ánh mắt Tống Đồng nhìn về phía Kinh Hoàn trở nên vô cùng phức tạp, có cả chấn động, kinh hỉ, sùng bái, kính ngưỡng, sắc mặt cũng mang vẻ nịnh nọt.

“Cao thủ, anh là cao thủ tuyệt đối! Lúc trước tôi còn không dám tin anh, tôi sai rồi! Bắt đầu từ hôm nay, anh bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó!”

Kinh Hoàn lập tức xoay người lại, lạnh lùng nói: “Vậy thì câm miệng đi.”

Ồn ào chết đi được. Cậu bắt đầu thấy hơi hối hận khi cho con sâu theo đuôi này đi theo. Có điều so với những người khác thì tố chất tâm lí của gã mập này vẫn còn tốt chán.

Nếu đã nhặt được thì đành mang theo vậy. Ddù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu nhặt người về như thế này.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được làm vướng tay vướng chân cậu, chậm trễ chuyện chính.

Kinh Hoàn đẩy cửa gỗ ra, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Chẳng bao lâu sau, mặt trời bên trong phó bản đã lặn về hướng tây, khe hở giữa mái ngói cong cong của hai căn nhà được tô điểm bằng màu nắng chiều đỏ rực như lửa.

Mắt Kinh Hoàn híp lại như đang tập trung nhìn vào một đám mây nào đó, hoặc như đang xuyên thấu qua đám mây, thậm chí xuyên qua cả tầng trời này để nhìn về những thứ khác xa xôi hơn.

Rốt cuộc thế giới này là gì? Ai đã tạo ra nơi này? Mục đích của đối phương là gì? Tên khốn kiếp mà cậu muốn tìm kia. . . đang ở nơi nào?

Trong giây lát, con ngươi đang nhìn về phương xa của cậu đột nhiên co rụt lại. Cậu lập tức cúi đầu kéo lấy cổ áo Tống Đồng rồi xoay người lại đẩy cửa phòng cô Trình ra, nhưng cánh cửa này lại bị đóng rất chặt, không thể mở ra được nữa.

“Chậc.”, Kinh Hoàn nhanh chóng kéo Tống Đồng chạy sang bên cạnh.

Tống Đồng đột nhiên bị kéo cổ áo siết đến ngạt thở, vừa định mở miệng hỏi thăm đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến run cả người.

Cách đó không xa, một bức tường màu đen đột nhiên lao như tên bắn về phía họ. Bầu trời, bóng cây, gió,. . . tất cả đều bị bức tường màu đen đang lao tới với tốc độ cực nhanh này nuốt chửng. Họ còn nghe thấy có tiếng gào thét loáng thoáng cực kì đáng sợ lẫn trong đó.

“A a a!”, Tống Đồng hoàn hồn lại, hốt hoảng gào thét rồi vắt chân lên cổ đuổi theo Kinh Hoàn. Nhưng tốc độ của bức tường màu đen quá nhanh, thoắt cái đã bao trùm lên cả hai người bọn họ.