Chương 14: nhà ma

Hắn còn chưa kịp nhớ ra cái gì thì một cảm giác nguy hiểm đột nhiên áp sát, lông trên người Doanh Mộ Thiên dựng ngược lên. Hắn định lùi về phía sau theo phản xạ nhưng lại bị bóp chặt thịt trên mặt.

Doanh Mộ Thiên: ? ? ?

Hóa thân hiện tại của hắn là một con quỷ thú hình sói. Loại quỷ thú này được luyện thành từ oán khí của sinh vật bị hành hạ đến chết nên cực kì hung ác, móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng cào nát da thịt.

Nhưng bây giờ phần da thịt xốp xốp mềm mềm trên mặt hắn lại bị con người này nhéo bằng một tay, thậm chí cậu còn nghịch ngợm kéo sang hai bên. Gương mặt đen thùi lùi vừa ngầu vừa dữ tợn của hắn thoắt cái biến thành hình vuông, mất sạch cả tôn nghiêm.

Đối với quỷ mà nói thì việc bị một con người nhỏ yếu đối xử như vậy là cực kì nhục nhã.

Lửa giận phun trào. Doanh Mộ Thiên lập tức tránh ra khỏi hai tay của con người này, hé miệng lộ ra răng nanh dữ tợn doạ nạt. Chỉ cần một động tác của hắn thì con người dám mạo phạm hắn này sẽ đầu một nơi thân một nẻo.

Nhưng không hiểu sao động tác chuẩn bị xông lên phía trước của hắn lại hơi chần chừ.

Ngay khi gã còn đang do dự thì bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân: những người khác đã đến rồi.

Doanh Mộ Thiên gầm lên một tiếng trầm thấp, nhe răng nanh đe dọa con người trước mắt rồi nhảy sang phía bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã biến mất hút trong bóng tối.

Hắn không nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Kinh Hoàn khi cậu nhìn về phương hướng hắn chạy đi.

Kinh Hoàn rất chắc chắn con thú quỷ đột nhiên xuất hiện này chính là người mà cậu muốn tìm, nhưng hình như hắn. . . không nhận ra cậu? Lại còn dám nạt nộ lại cậu nữa.

Không nghe lời chạy ra khỏi nhà, biến mất không thấy tăm hơi suốt mấy tháng trời, bây giờ lại bày ra trò gì thế này?

“Hừ.”

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng hừ lạnh. Tống Đồng đang chuẩn bị thò đầu ra bị dọa đến co rúm lại. Sao cậu ta lại cảm thấy âm thanh này tràn ngập sát khí thế nhỉ? Đáng sợ quá đi mất.

Kinh Hoàn yên lặng đi ra khỏi chiếc tủ, vẻ mặt cậu lại trở nên lạnh lùng như cũ.

Cậu nhìn về phía cửa phòng đã bị phá tan. Có một bóng người đang chạy tới, là chị gái tóc dài nóng bỏng tên là Dịch Miêu kia.

Cô đi ra ngoài một mình ư? . . . Có gì đó bất thường!

Kinh Hoàn cẩn thận quan sát một lúc, lúc này hai mắt của Dịch Miêu đều đờ ra, sau khi nhìn thấy cậu thì lập tức lao tới.

Cậu lùi vội về phía sau nhưng Dịch Miêu đã ném ra một thứ. Nó rơi xuống bên cạnh chân Kinh Hoàn rồi đột nhiên phun ra một luồng khói đen.

Mặc dù Kinh Hoàn phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức lùi lại nhưng ống quần vẫn bị dính một ít bột phấn màu đen.

Cùng lúc đó, Dịch Miêu đột nhiên hét lên một tiếng. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, sợ hãi thốt lên: “Tôi, tôi đang ở đâu thế này?”

Cô bị khống chế. . . Xem ra tên thầy bói kia cũng có chút tài năng, biết sử dụng tà thuật khống chế người khác trong một thời gian ngắn cùng với. . .

Ngay khi khói đen tản ra, một thứ mùi gay mũi cũng bắt đầu bốc lên.

Kinh Hoàn cảnh giác lui về phía sau nửa bước, cậu có thể nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ truyền đến từ bốn phương tám hướng. Chúng ngửi thấy mùi khói đen nên đã kéo tới đây, càng lúc càng gần.

Dịch Miêu lại gào lên: “Cứu tôi với! Xảy ra chuyện gì thế này?”

Tiếng thét chói tai cứ như tiếng còi báo hiệu tấn công vậy. Đám quỷ quái xung quanh lập tức lao vọt về phía họ.

Còn chần chừ ở đây thêm một giây nữa thì sẽ bị xé thành thịt thái sợi mất!

Kinh Hoàn mạnh bạo kéo Dịch Miêu ra rồi thuận tay cầm lấy ngọn đèn dầu phía sau.

Nói đến cũng kỳ quái, sau khi bị cậu cầm vào tay thì bấc đèn tối tăm đột nhiên sáng rực lên. Ngọn lửa cháy bừng lấp đầy toàn bộ chụp đèn bằng thủy tinh, thậm chí còn bùng ra ngoài, tạo thành một quầng sáng trong bóng tối.

Quỷ quái xung quanh lập tức sợ hãi lùi về phía sau, lẩn vào chỗ tối.

“A! Là ông ta!”, Dịch Miêu đột nhiên kêu lên rồi run rẩy chỉ vào một bóng ma đang di chuyển ở phía trước.

Vóc dáng của bóng ma kia hơi to béo, đầu gần như sắp rơi xuống khỏi cổ. Ngoại trừ phần da mặt còn trắng bệch thì những nơi khác trên cơ thể đã biến thành màu đen đặc sánh như những con quái vật khác.

Là người tài xế bị gϊếŧ chết lúc trước.

Kinh Hoàn nhắc nhở: “Chị còn kêu nữa là sẽ giống như ông ta đấy.”

Cậu cúi đầu liếc nhìn ngọn đèn trong tay, tuy không biết tại sao ngọn lửa lại bốc lên nhưng dầu thắp bên trong đang tiêu hao với tốc độ cực kì đáng sợ, chẳng mấy chốc sẽ cạn sạch.