Chương 2: Nhà ma 2

Bên tai đầy rẫy tiếng thét chói tai và tiếng gầm gừ. Bốn trong năm người còn lại run rẩy chen chúc dưới ánh đèn l*иg, vẻ mặt hoảng sợ đến biến dạng.

Tình huống này đã kéo dài mấy phút rồi Kinh Hoàn bình tĩnh ngồi trên bậc thang bên cạnh, tự hỏi rốt cuộc đây là tình huống gì? Cậu cứ tưởng mình phải đi vào một địa ngục tu la tàn khốc, không ngờ kết quả lại là cảnh tượng như thế này. . .

Một trò chơi? Các phó bản khác nhau ư? Thứ này do ai tạo ra? Mục đích của nó là gì?

Kinh Hoàn lại ngẩng đầu quan sát đám người đang co rúm ở dưới ánh đèn. Có lẽ họ cũng đã trải qua cái chết như cậu, lúc tỉnh lại thì xuất hiện ở nơi không tên này, được thông báo tham gia một trò chơi tử vong.

Lúc đầu không có ai chịu tin, mọi người đều cho rằng đây chỉ là một trò chơi khăm nào đó, thậm chí còn tự giới thiệu bản thân. Trong năm người này có một cặp người yêu, cô gái tên là Triệu Tâm Manh, chàng trai tên là Tống Kiên Khải. Lúc này cả hai đang ôm chặt lấy nhau khóc bù lu bù loa.

Còn hai nam một nữ còn lại, nữ là chị gái nóng bỏng tóc dài tên Dịch Miêu. Một người khác thì Kinh Hoàn cũng biết, chính là anh chàng mập mạp ở trạm xe buýt mà cậu không khuyên được lúc trước. Người nam còn lại khá là đặc biệt.

“Bây giờ đã biết đây là một trò chơi chết người thật sự rồi chứ? Đã nói là đừng có chạy lung tung rồi, tất cả đều thấy được hậu quả rồi đúng không?”

Người này mặc một chiếc áo khoác to đùng rất kỳ quái, để râu, búi tóc, nhìn rất giống thầy bói dạo ngoài đường.

Y không tỏ ra hoang mang giống những người khác mà bình tĩnh vuốt râu, vẻ mặt sâu xa nói: “Nói thật, mấy người may mắn lắm mới gặp được tôi đấy. Tôi là người chơi đã thông qua hai phó bản rồi, những người mới khác cũng không may mắn được người có kinh nghiệm dẫn theo như thế này đâu nhé.”

Người chơi đã từng thông qua hai phó bản ư?

Kinh Hoàn nhìn y. Người này tên là Bốc Đài Thanh, tự xưng là bậc thầy bói toán khi còn sống. Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì y đã nói một tràng về những chuyện liên quan đến phó bản, còn muốn tất cả mọi người đều phải nghe lời y nữa.

Nhưng ban đầu không ai tin y cả, ai cũng nghĩ y là kẻ điên. . . mãi đến khi người tài xế lao vào bóng tối bên ngoài ánh đèn l*иg. . .

“Đại sư! Đại sư, tôi không nên nghi ngờ ngài! Cầu xin ngài cứu tôi với!”, người con trai có đôi có cặp tên là Tống Kiên Khải là người đầu tiên có phản ứng. Anh ta giàn giụa nước mắt lao tới trước mặt Bốc Đài Thanh, cố nắm lấy cái phao cứu sinh duy nhất ở trước mắt.

Thậm chí bạn gái của anh ta là Triệu Tâm Manh còn quỳ hẳn xuống, khóc nấc lên: “Tôi, tôi cũng muốn trở về, tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi không muốn chết. . .”

Bốc Đài Thanh phất ống tay áo một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Trò chơi kinh dị này không hề dễ ăn, có người mới tham gia cùng thì khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ sẽ là những kẻ chết thay tuyệt hảo.

Y lập tức khôi phục lại dáng vẻ cao thượng, thở dài nói: “Mọi người đã chết rồi, muốn đi ra ngoài không dễ dàng như vậy đâu. Đầu tiên chúng ta phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải này đã, mọi người thấy thế nào?”

Hai người kia gật đầu như bổ củi: “. . . Vâng, đúng, đại sư nói đúng, cầu xin đại sư cứu chúng tôi với.”

Bốc Đài Thanh hài lòng gật đầu rồi nhìn sang những người xung quanh: “Nào mọi người, hiện tại không phải là lúc để hoảng loạn. Mọi người nhất định phải đoàn kết lại, phối hợp với tôi, nghe tôi chỉ huy. . .”

“Xin lỗi, tôi không đi cùng đường với ông đâu.”

Kinh Hoàn không muốn xem người này tiếp tục đóng kịch nữa. Cậu ngồi chống cằm trên bậc thang, thẳng thừng lên tiếng chặn đứng lời kịch cổ vũ lòng người của Bốc Đài Thanh.

Bốc Đài Thanh nghẹn họng, vẻ mặt như đang muốn giả bộ cao thâm, lại giống như đang nổi cơn thịnh nộ.

Y cố gắng nén giận nhìn thẳng vào người chơi mới to gan lớn mật trước mắt, kết quả vừa nhìn thấy gương mặt của đối phương đã ngẩn cả người ra.

Người đàn ông trước mắt này. . . thật sự quá đẹp, ánh đèn tù mù cũng không che giấu nổi vẻ đẹp tuyệt vời này.

Trông thấy người đẹp, Bốc Đài Thanh hơi dịu giọng khuyên nhủ: “Anh bạn trẻ, vừa rồi cậu cũng nhìn thấy người này chết như thế nào rồi đấy. Bây giờ chúng ta giống như đang chơi một trò chơi kinh dị, nhất định phải hợp tác mới được. Hành động riêng lẻ trong trong trò chơi kinh dị sẽ chết đấy.”

Kinh Hoàn lạnh lùng trả lời: “Nhưng ở cùng ông cũng có an toàn hơn đâu. Ông tưởng không ai phát hiện ra ông đã hại chết người này như thế nào sao?”, cậu nhìn về phía thi thể trên mặt đất.

Bốc Đài Thanh giật nảy mình, vội vàng phản bác: “Cậu đang nói vớ vẩn gì thế hả? Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến rồi mà, tự ông ta lao vào trong bóng tối tìm chết đấy chứ!”

Kinh Hoàn quan sát vẻ mặt của y, lạnh lùng cười đáp: “Sau đó thì sao? Ông cho rằng không ai nhìn thấy hả? Khi ông ta phát hiện có quái vật, đang chuẩn bị trốn về bên trong ánh sáng thì lại bị ông đẩy ngược ra ngoài.”

Cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Bốc Đài Thanh.

Sắc mặt Bốc Đài Thanh tối sầm lại.

Đáng chết, y không nên tức tối vì bị người đàn ông kia đυ.ng phải mà đẩy ngược ông ta vào bóng tối. Nếu lúc đó y ra tay cứu ông ta thì đã có thể thuận lợi tạo lập uy tín trong đoàn người này rồi.

Có một đám người mới nghe lời y chỉ huy thì khi gặp phải nguy hiểm có thể cho họ đi chết thay. Nhưng bây giờ, những người khác đã bắt đầu không tin y nữa.

Chị gái nóng bỏng tóc dài Dịch Miêu đứng ở bên cạnh cố gắng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi: “Hình như đúng là Bốc Đài Thanh đứng cách người này gần nhất, cuối cùng còn đẩy cái gì vào trong bóng tối cơ. Tôi cứ tưởng ông ta đang đánh trả quái vật. . .”

Bốc Đài Thanh kêu lên: “Đúng là tôi đang đánh trả mà! Ai biết thứ gì sẽ nhào tới cơ chứ!”

Kinh Hoàn nhìn dáng vẻ nóng lòng giải thích của y, không có ý định để ý tới loại người như vậy nữa.

Cậu không có hứng thú với chuyện làm việc nhóm. So với cùng nhau vượt qua, cậu thấy một mình chiến thắng thú vị hơn.

Muốn chiến thắng thì. . . trước tiên phải vào nhà đã nhỉ?

Cậu vừa nghĩ vừa vỗ bụng dưới một cái, toan đứng dậy đi tới cánh cửa gỗ lớn sơn màu đỏ. Nào ngờ cậu vừa đứng dậy khỏi bậc thang thì bên cạnh đã truyền đến tiếng hô hoán của Bốc Đài Thanh.

“Sao có thể như vậy được? Bụng cậu. . . cậu mang quỷ thai ư?”