Chương 3: nhà ma

“Quỷ thai ư? Trong bụng con người kia thật sự có quỷ thai!”

Ở một căn phòng tăm tối nào đó bên ngoài phó bản, mấy bóng ma màu đen đứng túm tụm trước màn hình nhìn chằm chằm vào hình người trên đó, giọng nói hưng phấn gào thét chói tai.

“Câm miệng, yên tĩnh.”, một giọng nói trầm thấp vang từ phía sau doạ chúng lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Một người đàn ông không thấy rõ mặt đang ngồi trên sofa, lười biếng gác chân lên bàn trà. Gã chăm chú quan sát Kinh Hoàn trên màn hình TV.

Tuy bị những người khác nhìn chằm chằm bằng ánh mắt soi mói nghi ngờ nhưng con người đẹp đẽ kia lại chẳng thèm phản ứng gì nhiều, chỉ dịu dàng giơ tay xoa nhẹ bụng dưới của mình.

Thật thú vị. Cuối cùng cũng có một con người thú vị tới rồi. Đã mang quỷ thai mà vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn yêu thương thứ nguy hiểm chết người trong bụng kia nữa.

Lại thêm một kẻ đáng thương bị quỷ lừa, không biết là tên ác quỷ nào xảo quyệt như thế.

Người đàn ông kia hào hứng suy tư. Mọi sự chú ý của gã đều đổ dồn lên con người này.

Bên trong phó bản, những người khác nghe thấy lời của Bốc Đài Thanh xong đều trợn tròn hai mắt.

“Quỷ thai? Quỷ thai là cái gì?”

“Xem kìa! Đúng là bụng anh ta hơi phình lên thật!”

“Tức là trong bụng anh ta có cái gì đó hả? Khối u à?”

“Không, đó không phải là mấy thứ nhỏ bé như khối u đâu.”, Bốc Đài Thanh giải thích: “Quỷ thai là một loại ác quỷ cực kỳ âm tà. Thỉnh thoảng khi người và quỷ giao hợp, con người sẽ mang thai thứ này. Dù là nam hay nữ đều có thể mang thai. Quỷ thai sẽ điên cuồng hấp thu sự sống của người mang nó, đến lúc thời cơ chín muồi sẽ ăn cả nội tạng của cơ thể mẹ rồi xé rách bụng của người đó chui ra. Tình trạng của oàn bộ những người mang quỷ thai khi chết đi đều cực kì thê thảm.”

Thế nhưng. . . Bốc Đài Thanh nhìn bụng Kinh Hoàn, vẻ mặt y bỗng trở nên tham lam.

Khi còn sống, y quả thực cũng được xem như đạo sĩ. Y biết mặc dù quỷ thai đối với con người là thứ âm tà nhưng với người chết thì lại khác. Nếu như có thể ăn quỷ thai chưa trưởng thành thì loại quỷ mới chết như y sẽ có được nguồn sức mạnh to lớn. Đến lúc đó, cái phó bản này không thể làm khó dễ y được nữa. Y sẽ có thể dễ dàng thắng trò chơi để có được cơ hội sống lại!

Kinh Hoàn cảm nhận được sự ác ý trong mắt y, ánh mắt của cậu dần trở nên lạnh lẽo.

Bốc Đài Thanh giấu đi sự tham lam nơi đáy mắt, giọng điệu nghiêm túc nói: “Này người anh em, thấy cậu còn trẻ nên tôi có thể giúp cậu tiêu diệt quỷ thai. Chỉ cần cậu bỏ ra chút đỉnh thôi, có được không?”

Nhưng Kinh Hoàn vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, hờ hững đáp: “Không cần.”

Bốc Đài Thanh trợn mắt kinh ngạc. Theo lý mà nói, lẽ ra người này nên khóc lóc, hoảng hốt quỳ xuống dưới chân y cầu xin cứu mạng và cảm ơn mới phải. Sao người này lại. . .

“Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Tôi đoán có lẽ quỷ thai trong bụng cậu đã được chín tháng rồi. Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ trưởng thành của nó. Đến lúc đó cậu sẽ chết rất thảm đấy! Thực ra bây giờ cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, tinh thần kém thể lực kém đúng không? Tôi thấy nãy giờ cậu cứ ngồi lỳ ở chỗ kia, chắc là không đứng lên nổi nữa chứ gì.”

“Đúng vậy.”, Kinh Hoàn lười nhác nói, vẫn không hề tỏ ra căng thẳng. Thậm chí cậu còn đút tay đang xoa bụng vào túi áo gió, ung dung nói: “Vậy nên bây giờ tôi muốn đi nghỉ ngơi, không đi cùng các người đâu.”

Theo động tác của cậu, vạt áo gió bị hất ra. Phần bụng dưới hơi phình lên cũng hoàn toàn lộ ra ngoài, độ cong không quá lớn. Nếu là người khác dù là nam hay nữ phải mang dáng vẻ như vậy đều sẽ rất khó coi. Nhưng đổi lại là cậu lại không đem lại cảm giác quá kì quái, thậm chí nó còn làm dịu đi khí chất lạnh lùng trên người cậu nữa.

Bốc Đài Thanh không thể khống chế được nét mặt của mình. Y vừa kinh ngạc vừa tức giận chửi ầm lên: “Đầu óc cậu có vấn đề à? Cậu đúng là muốn chết! Đi theo tôi thì ít nhất cậu còn có thể giữ được cái mạng đấy!”

“Không cần, tôi cũng không dám để người mang tội gϊếŧ người giúp mình đâu.”

Nói xong, cậu chậm rãi bước lên bậc thang rồi nói với cặp đôi đang hoang mang ngơ ngác trên bậc thang: “Tránh đường dùm cái.”

Tống Kiên Khải và Triệu Tâm Manh cuống quýt tránh sang một bên, ngờ ngợ nhìn phần bụng dưới hơi nhô ra của cậu với vẻ mặt hoảng sợ.

Kinh Hoàn không thèm để ý đến họ. Cậu tới gần quan sát cánh cửa lớn màu đỏ ngòm kia một lúc rồi dứt khoát giơ tay gõ mạnh hai cái.

“Cốc cốc.”

Trong không gian lặng ngắt như tờ, tiếng gõ cửa trầm đυ.c vang lên rõ mồn một. Những người còn lại đều không ngờ cậu to gan lớn mật tới vậy, dám gõ vào cánh cửa lớn vừa nhìn đã biết không bình thường này.

Mấy người đứng cách cánh cửa gần nhất lập tức hốt hoảng tránh ra xa, chỉ sợ đột nhiên có một con quỷ nào đó chui ra từ bên trong lao tới làm thịt mình.

Bốc Đài Thanh cay cú mắng: “Loại người chơi mới lỗ mãng này chắc chắn sẽ phải chết đầu tiên. . .”

“Cọt kẹt!”, cánh cửa gỗ sơn đỏ kia phát ra tiếng động khiến người ta lạnh sống lưng rồi hé ra một khe nhỏ. Bên trong có một tia sáng màu đỏ mờ ảo loé lên.

Mọi người hít sâu một hơi, căng thẳng nhìn chằm chằm vào khe cửa. Có hai cô gái mặc quần áo của người hầu ló mặt ra ngoài, tay cầm côn điện.

Vẻ mặt của họ cực kì căng thẳng, đến khi nhìn thấy Kinh Hoàn đứng ngoài cửa thì ngẩn người.

Kinh Hoàn nhìn họ hai giây, cất giọng lạnh lùng nhưng lễ phép nói: “Xin chào, tôi là người nhận nhiệm vụ tới diệt quỷ.”

Lúc này hai cô hầu kia mới hoàn hồn lại, ngượng ngùng cúi đầu đáp: “Thật xin lỗi, nhưng. . . ngài thật sự đến đây để diệt quỷ sao?”

Dáng người Kinh Hoàn hơi gầy, gương mặt tuyệt đẹp. Trông cậu giống một vị khách du lịch lạc đường hơn là kẻ liều mạng đến diệt quỷ.

Cậu gật đầu nhìn đối phương rồi hỏi: “Đúng vậy, cô có thể giới thiệu qua tình hình ở nơi này không?”