Chương 9: nhà

Không ai trong số họ dám đi vào nên nãy giờ vẫn luôn ở đây cãi vã, hiện tại có người chủ động vào thăm dò trước. . .

Dịch Miêu cũng do dự ngẩng đầu lên nhìn. Kinh Hoàn không thèm nhìn cô lấy một cái, thản nhiên đi tiếp. Những người khác nhanh chóng cúi đầu không nói lời nào, cô do dự một chút rồi cũng yên lặng.

Kinh Hoàn khẽ “hừ” một tiếng, nhìn cửa lớn rồi giơ tay lên.

Những người khác lập tức căng mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Chỉ có Tống Đồng lo lắng hỏi: “Đại ca. . . không phải anh định đi vào đấy chứ? Hình như cô Trình kia rất nguy hiểm đấy. . .”

Kinh Hoàn không dừng lại. Tay cậu gõ lên cửa gỗ phát ra tiếng vang trầm đυ.c.

Tất cả mọi người đều rùng mình, nín thở nhìn cảnh tượng phía trước.

Tống Đồng nơm nớp lo sợ, đang định lùi về phía sau thì thấy Kinh Hoàn đẩy cửa đi thẳng vào.

Ế ế ế? Chẳng lẽ đây chính là cao thủ chân chính trong truyền thuyết? Thế bây giờ cậu ta phải làm gì đây?

Phía sau, đám người Bốc Đài Thanh đã nhanh chân vọt tới, muốn hóng hớt ké.

Con mẹ nó, đừng tưởng cậu ta không biết vừa rồi đám người kia đột nhiên im lặng là có ý gì! Một đám nhát cáy.

Tống Đồng trợn trắng mắt, lửa giận bốc lên hằm hằm đi thẳng vào phòng cô Trình theo Kinh Hoàn rồi quay người đóng cửa phòng lại.

Bốc Đài Thanh đuổi theo phía sau suýt chút nữa bị cửa kẹp vào mũi: “…”, con mẹ nó, thằng béo chết bầm này!

Vừa bước vào cửa, Tống Đồng đã run cả người vì không khí âm u lạnh lẽo bên trong. Cậu ta sợ hãi quan sát bốn phía, phát hiện trong căn phòng này toàn là các cảnh tượng điển hình của phim kinh dị.

Khắp phòng tràn ngập mùi lạ hỗn hợp giữa mùi mốc và mùi máu thối, ở góc phòng có những vết màu đen giống như vết máu khô chưa được lau dọn sạch sẽ. . . Đồ đạc cũ nát xập xệ, trên những cây cột trong phòng còn có dấu sâu cắn mọt đυ.c.

Loại nhà như này thì có diệt quỷ cũng không bán nổi đâu.

“Ai đấy?”, một giọng nói cực kỳ khó nghe đột nhiên vang lên.

Tống Đồng ngẩng đầu, trông thấy một bóng người mặc quần áo màu đỏ tươi đang đứng quay lưng về phía họ ở dưới giá sách phía trước, tóc tai bù xù, cả người đều tản ra cảm giác bất thường.

Mẹ ơi, không phải là ma nữ áo đỏ đấy chứ?

Cậu ta run lên, không nhịn được chạy ra trốn phía lưng Kinh Hoàn.

Kinh Hoàn cực kì bình tĩnh, thậm chí còn ung dung đi tiếp về phía trước.

Nhưng cô Trình mặc áo đỏ này rõ ràng không phải người hiền lành gì. Ả đột nhiên xoay người lại, con mắt trong hốc mắt rạn nứt kết vảy nhìn họ, trên khuôn mặt chi chít những vết thương dữ tợn.

Ả nhìn hai người rồi gào thét: “Kẻ đột nhập. . . chết đi!”

Tống Đồng sợ nhũn cả chân ra, suýt chút nữa ngã nhào xuống. Người ở ngoài đang muốn đẩy cửa ra xem cũng sợ run cầm cập, không dám động đậy gì nữa.

Không hổ là boss đứng đầu phó bản, quả nhiên rất có dáng vẻ của boss, quá đáng sợ. Lúc ả hét lên thì gió rét cũng thổi lên ào ào.

Tống Đồng yên lặng lùi về phía sau vài bước, đến lúc lưng kề sát vào cửa mới tìm được một chút cảm giác an toàn.

Tống Đồng ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng kính trọng.

Kinh Hoàn không thèm nhúc nhích một chút nào cả, hoàn toàn không sợ sệt, đúng là đại ca!

Kinh Hoàn cực kì bình tĩnh, kiên nhẫn chờ cô Trình kêu gào xong mới chậm rãi lên tiếng: “Xin chào cô Trình, tôi là người diệt quỷ mà cô mời tới.”

Cô Trình vẫn không quan tâm, hung tợn hét lên: “Ai cho các ngươi xông vào đây! Cút ra ngoài! Nếu không ta sẽ gϊếŧ các ngươi!”

Mặt Kinh Hoàn không chút thay đổi nói: “Thưa cô, nếu cô đã mời người đến diệt quỷ thì chắc hẳn cô rất hi vọng thứ uy hϊếp đến sự an toàn của gia đình mình mau chóng biến mất đúng không? Nếu vậy thì tôi hy vọng cô có thể phối hợp với tôi.”

Tống Đồng mở to mắt nhìn Kinh Hoàn. Người này không sợ thì thôi, còn dám yêu cầu nữa à? Trâu bò! Quá trâu bò!

Cô Trình cũng không nghĩ tới sẽ có người to gan lớn mật như vậy. Ả yên lặng hồi lâu, con mắt lộ ra phía dưới mái tóc dài nhìn chòng chọc vào Kinh Hoàn.

Kinh Hoàn đứng ở nơi đó nhìn xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh trông như một chiếc bình hoa xinh đẹp, vô hại, không hề có tính uy hϊếp, dễ dàng đánh lừa người khác.

Mãi lâu sau, cô Trình mới chịu lên tiếng, giọng nói không còn điên cuồng nữa nhưng vẫn cực kì âm u lạnh lẽo.

“Một người thú vị đấy. Nhưng anh thật sự có năng lực đảm nhiệm được công việc này chứ? Mấy tốp người lúc trước đều chết sạch ở nơi này, ai cũng chết không toàn thây.”

Kinh Hoàn trả lời: “Hai bên nên tin tưởng lẫn nhau.”

Cô Trình nở nụ cười: “Rất dũng cảm. Được thôi, anh muốn tôi giúp đỡ thế nào đây?”

Kinh Hoàn hỏi: “Ờ, hầu gái của cô nói nhà tổ có một mật thất, tôi muốn vào trong điều tra. Có thể mượn chìa khóa trong tay cô một chút được không?”

Cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại khiến người nghe sững sờ. Trên gương mặt đáng sợ của cô Trình xuất hiện vẻ dại ra giống y hệt hai cô hầu gái lúc trước.

Tống Đồng sợ đến mức nhảy dựng cả lên.

“Đại ca! Phải quanh co lòng vòng chứ! Nói mật thất ra thì lộ hết rồi còn gì?”