Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 49: ĐỪNG CẮT TÓC CỦA TÔI.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai tay của Thương Mẫn run lên, cô cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

“Cô có biết là nếu như tôi đến chậm một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Mâu Nghiên hỏi cô: “Cô và cậu ta đã bên nhau năm năm trời, ngay cả cậu ta là dạng người như thế nào mà cô cũng không nhìn thấy rõ? Lần này có thể cứu được cô là do cô may.

mắn, lần tiếp theo thì sao đây?”

“Không có lần sau đâu” Thương Mẫn ấm ức nhỏ giọng trả lời anh.

Cô cẩn thận vươn tay ra giật tay áo của Mâu Nghiên: “Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không dám…”

“Cô..” Mâu Nghiên tức giận đầy bụng, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Thương Mẫn thì lại hoàn toàn không phát tiết nổi, chóp mũi của cô đỏ đỏ, trên gương mặt còn có dấu bàn tay, tóc tai cũng không còn hình dạng. Anh cúi đầu xuống nhìn chăm chăm vào ngón tay đang kéo lấy ống tay áo của anh, hừ lạnh một tiếng, thu hồi tay lại.

Xe nhẹ nhàng chạy trên đường, hai người đều không nói thêm gì, đến dưới lầu câu lạc bộ, Mâu Nghiên trực tiếp lái xe xuống gara, bước xuống xe ôm cô đi vào trong thang máy.

“Tự tôi có thể đi được” Thương Mẫn đẩy anh nhưng mà Mâu Nghiên cũng chỉ im lặng, hoàn toàn không nghe theo ý kiến của cô.

Lê Chuẩn đang chờ ở trên lầu, nhìn thấy Mâu Nghiên ôm cô trở về, sảc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Chị dâu, chị dâu sao vậy?”

“Gọi bác sĩ đi” Mâu Nghiên lên tiếng nói.

“Không cần, không cần đâu” Thương Mẫn vội vàng khoát tay: “Tôi không bị thương gì hết, tự tôi xử lý một chút là được rồi”

“Cô chắc chứ?” Mâu Nghiên trừng mắt nhìn cô.

Thương Mẫn gật đầu, dù sao thì cô cũng là con gái, phát sinh loại chuyện này cũng để bác sĩ đến kiểm tra đúng là quá xấu hổ.

“Đại ca?” Lê Chuẩn trưng cầu ý kiến của Mâu Nghiên.

“Đi lấy hộp thuốc đến đây” Mâu Nghiên cũng không miễn cưỡng, anh ôm Thương Mẫn, đá cánh cửa phòng ngủ mở ra, đặt Thương Mẫn lên trên giường.

Cởi chiếc áo khoác của anh đang khoác ở trên người cô, vốn dĩ quần áo đã trở nên rách rưới, trên làn da mịn màng đều là những dấu đỏ nhìn thấy mà giật mình, có mấy chỗ đều đã bị rách da. Đôi mắt của Mâu Nghiên híp lại, chỉ hận lúc đó mình đã không trực tiếp đánh chết Du Thẳng, “Tôi… để tôi đi tắm trước cái đã..” Ánh mắt của Mâu Nghiên như vậy không khỏi làm cho cô nhớ đến ánh mắt lúc ấy của Du Thắng, con ngươi của Thương Mẫn giật giật, bước xuống giường, vọt vào trong toilet.



Chắc là đàn ông đều như vậy, Du Thẳng nhìn thấy vết tích trên người cô thì phát điên, có phải là Mâu Nghiên cũng sẽ như thế này không?

Thương Mẫn mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp tưới trên thân thể cũng làm cho dấu vết đó còn rõ ràng hơn nữa, những vết máu trở nên rõ ràng hơn sau khi được nước nóng cọ rửa, cô cản răng cố nén đau đớn.

Chỉ là đợi đến khi cô làm tóc ướt nhẹp, lại đυ.ng vào một vết thương ở trên đầu, đau đớn dữ đội làm cho cô nhịn không được mà kêu lên.

Bàn tay của cô nhẹ nhàng nhấn lên trên đầu một cái, phát hiện mấy sợi tóc ở chỗ đó đã dính cùng một chỗ, vết máu khô gặp nước tan ra nhuộm lòng bàn tay của cô thành màu đỏ nhạt.

“Sao vậy?” Cửa phòng bị mở ra, Mâu Nghiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, không hề nghĩ ngợi gì liền trực tiếp vọt vào trong.

Thương Mẫn lùi ra phía sau trốn tránh, sau lưng sắp chạm vào khăn tâm trên kệ treo đồ, nhưng mà Mâu Nghiên lại không thèm để ý đến những chuyện này, đôi mắt sắc bén lướt nhìn những giọt nước màu đỏ chảy xuống từ trên tóc của cô.

“Đầu của cô bị thương rồi?” Đi cả đoạn đường, vậy mà anh lại không phát hiện ra.

“Không có việc gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi” Thương Mẫn quấn khăn tắm lên trên người mình, Mâu Nghiên đã ép người đi lên, ý vào tư thế dáng người cao ráo có thế nhìn thấy được vết thương ở trên đầu của cô một cách rõ ràng.

Ở phía sau đỉnh đầu có một vết thương dài bãng nửa ngón tay, mặc dù là không sâu nhưng mà xung quanh đã sưng đỏ một mảnh, trong lòng của Mâu Nghiên cảm thấy đau rát. Anh cầm lấy một cái khăn lông khô bao trùm mái tóc mỏng ướt của cô lại, ôm cô trở về trên giường.

Anh lại lục lọi trong ngăn kéo một trận, rất nhanh liền cầm lấy một cái tông đơ cùng cái kéo đi tới.

“Anh làm cái gì vậy?” Thương Mẫn lui về phía sau.

“Trên đầu của cô có vết thương, phải bôi thuốc” Mâu Nghiên ngồi xuống, bắt đầu sử dụng tông đơ.

“Đừng mà!” Thương Mẫn vội vàng từ chối: “Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, tôi không muốn cắt tóc đâu, xấu lắm”

Mâu Nghiên lườm cô một cái: “Tóc quá dài sẽ ảnh hưởng đến việc vết thương khép lại”

“Tôi không muốn, tôi không muốn đâu!” Cô là một cô gái, mái tóc dài này cô đã để lại hơn hai năm trời để mặc áo cưới, nếu như bị cắt đi một mảnh sẽ xấu thành bộ dạng gì đây cơ chứ? Cô còn có thể ra ngoài gặp người ta được không đây?

Thấy Mâu Nghiên không động đậy, hốc mắt của Thương Mẫn đỏ lên, nước mắt lại dâng lên: “Mâu Nghiên, anh cứ trực tiếp thoa thuốc cho tôi luôn đi, mấy ngày nay tôi sẽ năm sắp đi ngủ, tuyệt đối sẽ không cử động lung tung đâu, có được không? Đừng cắt tóc của tôi mà, xấu lắm…”

Cô nói xong một chữ cuối cùng thì trực tiếp gào khóc thành tiếng, nức nở khóc lóc.

Mâu Nghiên nhíu mày nhìn dáng vẻ gào khóc của Thương Mẫn, bất đắc dĩ.

€ô bị Du Thẳng làm cho bị thương thành cái dạng này, khi nãy vẫn chỉ chịu đựng, lần này lại bởi vì mái tóc dài mà khóc như vậy à?



“Nếu như không băng bó thì sẽ khôi phục rất chậm” Anh hạ thấp giọng.

“Không có sao đâu..” Thương Mẫn hít hít cái mũi: “Tôi không muốn nó nhanh đâu… tôi muốn nó đẹp… tôi không muốn cắt tóc..”

Trong tương lai cô chính là nhà thiết kế của Đạt Phan, cô mà bị Mâu Nghiên cắt tóc thì cho dù có là nhà thiết kế Tony đẳng cấp toàn cầu cũng không thể cứu vớt lại được hình tượng của cô.

Rốt cuộc Mâu Nghiên cũng đặt đồ ở trong tay xuống, hoàn toàn bất lực với cô.

“Đến đây”

Thương Mãn do dự một hồi, Mâu Nghiên đưa tay ra với cô: “Lại bôi thuốc”

Nhìn ánh mắt của anh đã hoàn toàn hòa hoãn, Thương Mẫn xem như đã hiểu rồi, hóa ra là người đàn ông này sợ nhất cô khóc, hồi lúc nấy với hiện tại cũng vậy, lúc anh đang đến biên giới bùng nổ thì nước mắt của cô quả thật chính là liều thuốc hay đã cứu mạng cô.

Thương Mẫn ngoan ngoãn bò qua, nhưng mà khi di chuyển thì lại thấy thần thế có hơi khác thường.

Cô quên là… cô vẫn còn đang đến kỳ, lúc nấy mới vừa bước ra từ trong nhà vệ sinh, cô còn chưa kịp mặc quần vào…

Thương Mẫn mở to hai mắt mà nhìn, trong chớp mắt giống như là bị người ta điểm huyệt đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Phát giác được sự khác thường của cô, Mâu Nghiên có chút kỳ quái Thương Mẫn lắc đầu, thân thể vốn dĩ muốn đến gần anh nhưng mà bây giờ lại càng cách xa hơn.

“Cô có chỗ nào không thoải mái?“ Mâu Nghiên nhìn thấy trên mặt của cô đỏ.

không chịu được, liền vội vàng đứng dậy.

Thương Mãn kéo chặt lấy cái chăn: “Tôi không sao đâu anh đi ra ngoài trước đi.”

Đi ra ngoài? Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào bàn tay bởi vì căng thẳng mà nằm chặt góc chăn của cô, đôi mắt nhíu lại.

Anh giơ tay lên bắt lấy cái chăn.

“Để tôi xem một chút”

“Không được không được đâu… không tiện!” Thương Mẫn vội vàng ngăn cản lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »