Chương 114: Sự trả giá của Bạch Phù

Edit: Hann

“Chú, ông nội Bạch, mời uống trà.” Tông Bách mời.

Bạch Vân Sơn nâng tách trà lên, nhấp một hớp, khẽ híp mắt gật đầu nói: “Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng khả năng pha trà cũng tạm được, nếu luyện thêm mấy năm nữa sẽ sánh được với Đỉnh Ngôn rồi.”

Bạch Đỉnh Ngôn cười nói: “Ba nói phải, người trẻ tuổi bây giờ có thể tĩnh tâm uống trà, quả là không tồi.”

Hai bàn tay đang siết chặt dưới bàn của Tông Bách thả lỏng, xem ra cửa ải này đã qua rồi.

Anh còn tưởng rằng qua cửa ải này sẽ còn có cửa ải tiếp theo, không ngờ rằng mãi đến khi ngồi vào bàn cơm, tất cả đều là cuộc nói chuyện bình thường, hỏi về cha mẹ trong nhà, bây giờ đang làm gì, có kế hoạch gì cho tương lai không, điều này càng khiến anh không dám thả lỏng, ngộ nhỡ sau đó còn âm mưu gì thì sao?

Nhưng sự thật chứng mình anh đã suy nghĩ quá nhiều.

Lúc ăn cơm, anh mới nhìn thấy bà nội Bạch, khoảng thời gian trước bà nội Bạch bị trật mắt cá chân, được dì đỡ ra ngoài, mặc dù mái tóc đã bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào không hề thua kém những người trẻ tuổi, đặc biệt là cách ăn mặc của bà, một bà cụ đẹp lão, ngay cả đôi hoa tai ngọc trai đeo trên tai cũng rất sang trọng.

“Tiểu Tông, nào, nếm thử món phật nhảy tường này đi.” Bà nội Bạch nhiệt tình tiếp đón.

Tông Bách nếm thử một ngụm: “Bà nội Bạch, ngon lắm, hương vị còn ngon hơn rất nhiều so với ăn ở ngoài.”

Bà nội Bạch cười đến không khép được miệng, Bạch Phù ở bên cạnh nhỏ giọng nói với anh:

“Biết anh sắp đến nên bà nội sớm đã cho người đi chọn mua những nguyên liệu nấu ăn này, đích thân chỉ đạo đầu bếp làm, nếu không phải chân bà nội bị thương thì đã tự mình làm rồi.”



Tông Bách cảm nhận được sự long trọng của nhà họ Bạch đối với anh nên càng ngồi ngay ngắn không dám phạm bất cứ sai lầm nào, màn thể hiện của anh đều lọt vào trong mắt người nhà họ Bạch, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Để không xảy ra lỗi đối với quà cáp đi thăm hỏi, người ta sẽ lựa chọn thuốc lá và trà rượu.

Nhưng Tông Bách biết nhà họ Bạch không phải là một gia đình bình thường, vì thế đã bắt đầu chuẩn bị trước đó một năm, ông nội Bạch là mẫu thụ đại hồng bào Vũ Di Sơn (một loại trà), anh đã nhờ Lão Tông mua lại từ trong một cuộc bán đấu giá, của bà nội Bạch là một chiếc bình hoa cổ, anh lấy từ trong phòng bảo khố của Lão Tông, còn có một cái ấm chân bảo, của ba Bạch là một cây bút lông Hồ Châu thượng đẳng, mẹ Bạch là một chiếc túi xách tinh xảo có thể kết hợp với sườn xám.

Tất cả mọi thứ đều chạm đến trái tim của từng người, lễ vật đắt đỏ, không chỉ thể hiện sự kính trọng với đối phương mà còn cho thấy anh trân trọng Bạch Phù ra sao.

Sau khi ăn cơm trưa, Thẩm Ngọc Hàng bảo Bạch Phù dẫn Tông Bách đi vào phòng cho khách nghỉ ngơi.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, dây thần kinh căng thẳng của Tông Bách lập tức thả lỏng, Bạch Phù vừa mới xoay người lại, anh đã dựa sát đến đây, tựa đầu trên vai cô, ôm cô thật chặt.

“Anh căng thẳng chết mất, gặp phụ huynh đúng là một chuyện đáng sợ.” Anh vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Bạch Phù ôm eo anh, cười nói: “Người nhà em đều rất dễ gần, nào có đáng sợ như anh nói.”

Tông Bách cọ vào hõm vai cô: “Vậy em cảm thấy anh biểu hiện được không?”

“Rất tuyệt vời.” Hiếm khi Bạch Phù thẳng thắn khen ngợi như vậy, nhưng cũng không ngoa khi nói rằng biểu hiện của anh thực sự rất tốt, vượt qua dự kiến của cô.

Trong lòng Tông Bách vô cùng vui vẻ, nhưng lại lo lắng hỏi: “Đã vượt qua cửa ải chưa?”

Bạch Phù cố ý không lên tiếng, mãi đến khi khiến trái tim Tông Bách căng thẳng, cô buồn cười nói: “Người nhà em rất thích anh.”



Đã thích anh từ lâu lắm rồi.

Tông Bách kích động bế cô lên hoan hô một tiếng, nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy nên cố kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn rất kích động.

Tối hôm đó khi ăn cơm, rượu gạo của nhà nông được hâm nóng ngay trên bàn, hương vị thuần khiết.

Tông Bách không ngờ rằng nồng độ cồn của loại rượu này không cao, nhưng sau khi uống vào lại say khướt.

Khi trở lại phòng, bước chân anh hơi loạng choạng, Bạch Phù đang định đi rót cho anh một ly nước mật ong thì lại bị anh nắm lấy cổ tay, anh nhìn vào đôi mắt sáng đến kinh người của cô.

“Người nhà em nói, bọn họ đã biết anh lâu lắm rồi?”

Bạch Phù gật đầu: “Vào năm cuối, em cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm nữa nên đã nói với người trong nhà.”

Tông Bách kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Em đã nói gì với họ về anh?”

Bạch Phù bẻ ngón tay đếm: “Em nói anh học giỏi thông minh, tính tình ngay thẳng lương thiện, biết làm thêm kiếm tiền, nhìn thấy người đáng thương sẽ ra tay giúp đỡ…”

Tông Bách nghe cô đếm, hốc mắt ẩm ướt, anh đã từng nghe người ta nói rằng, người thật lòng thích bạn sẽ mở đường cho bạn.

Chắng trách hôm nay đường đi của anh thuận lợi như vậy.