Chương 2

Không biết cô bé đã phải trải qua những gì.

Cô giáo Thanh Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô bé, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay mẹ con chắc chắn là có việc bận, không sao đâu, cô sẽ ở đây cùng con."

Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, tỏ vẻ rất hiểu chuyện: "Cô giáo đã dạy trong sách truyện rằng trên thế giới không có người mẹ nào không yêu thương con mình. Con tin tưởng mẹ, cũng tin tưởng cô giáo!"

Sách truyện còn nói rằng thỉnh thoảng vì yêu thương con cái, mẹ sẽ trở nên hung dữ như hổ hoặc rèn luyện tính tự lập cho con như rắn, để con tự trưởng thành. Bởi vì thế giới rất tàn nhẫn, con cái cần tự mình học hỏi kỹ năng mới có thể phát triển thuận lợi và không bị "bắt nạt"!

Vì vậy mẹ cũng rất yêu thương Đoàn Đoàn.

Mẹ chỉ đang bảo vệ Đoàn Đoàn theo cách riêng của mình mà thôi.

Cô giáo âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mại của Đoàn Đoàn, nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé bước ra khỏi lớp, cô giáo đột nhiên dừng lại: người đứng ngoài cửa trường mẫu giáo dành cho những người giàu có Greenhill đang không ngừng nhìn vào bên trong, không ai khác chính là mẹ của Đoàn Đoàn?

Cô ta đã đến trường mẫu giáo từ lâu rồi. Sao cô ta lại nhìn vào trường mẫu giáo của người khác vậy chứ?

Cô giáo Thanh Thanh cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt của mẹ Đoàn Đoàn, cô ấy nhìn thấy một gia đình ba người bước ra khỏi trường mẫu giáo hoàng gia. Người đàn ông cao ráo tuấn tú, người phụ nữ mặc sườn xám duyên dáng và dịu dàng, còn cô bé ở giữa có bím tóc rất dễ thương. Cô bé ngọt ngào và dễ thương, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và được cưng chiều. Vẻ ngoài của bọn họ toát lên sự sang trọng vô cùng chân thật.

Họ cùng nhau lên một chiếc ô tô màu đen rồi đi mất.

Cô ấy không biết chiếc xe đó là của hãng nào nhưng thoạt nhìn nó có vẻ đắt tiền.

Mẹ Đoàn Đoàn nhìn theo chiếc xe này làm gì?

Mẹ của Đoàn Đoàn nhìn theo chiếc xe một lúc lâu rồi mới luyến tiếc đi về phía trường mầm non Bé Ngoan, nơi này rõ ràng là đổ nát so với trường mầm non Hoàng Gia Greenhill. Cô ta cau mày, trông vô cùng đáng sợ, bực bội quát lên: "Con đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây!"

Ai là người bị cô ta quát, không cần phải nói cũng biết.

Cô giáo Thanh Thanh nghe thấy giọng điệu khó chịu của cô ta, lập tức vội vàng dẫn Đoàn Đoàn đi tới.

Đoàn Đoàn ngước chiếc đầu nhỏ lên: "Mẹ ơi, buổi chiều tốt lành ạ."

Giọng nói của bé gái ngọt ngào, mềm mại.

Mẹ của Đoàn Đoàn mất kiên nhẫn liếc nhìn con gái: “Tốt cái gì mà tốt! Mẹ chỉ đi đón con thôi mà, nóng muốn chết đi được!"

Mầm non Bé Ngoan tan học lúc 5 giờ, còn cô ta lại đứng ở trường mầm non Greenhill đến hơn 6 giờ, còn có thể trách con bé sao?

Cũng không biết trường mầm non kia có gì thu hút bà ta đến vậy.

Cô giáo Thanh Thanh không thể nói lí lẽ với mẹ của Đoàn Đoàn, chỉ đành nhịn xuống rồi nói: "Hôm nay trời có hơi nóng nên tôi đã buộc tóc cho con bé, cô xem Đoàn Đoàn buộc tóc thật đáng yêu biết bao."

Nói đến đây, cô giáo không khỏi thở dài trong lòng: Việc mẹ buộc tóc cho con gái là điều đương nhiên, sáng sớm Đoàn Đoàn đến trường vẫn ổn, thời tiết 8 giờ sáng không quá nóng, cô giáo đã buộc tóc cho cô bé vào buổi sáng nhưng hơn một giờ sau Đoàn Đoàn lại đến trường với mái tóc rối tung rối mù.

Mồ hôi làm ướt mái tóc mềm mại.

Mẹ không tết tóc cho con thì thôi đi, đằng này cô giáo tết xong lại còn tháo ra.

Giống như cố tình khiến con chịu khổ vậy!

Cô giáo Thanh Thanh vốn muốn chuyển hướng câu chuyện, ám chỉ mẹ nên buộc tóc cho bé trước khi đến lớp. Nhưng mẹ nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy giận dữ. Đoàn Đoàn mới chỉ ba tuổi rưỡi, gương mặt đáng yêu, mềm mại, đôi mắt ướt mướt, trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, ngoan ngoãn, cô bé khi buộc tóc càng thêm thanh tao và đáng yêu.