Chương 21

Mẹ thi thoảng cũng không có cảm giác thèm ăn, sẽ bảo cô bé nấu canh lê đường phèn, hoặc canh đậu xanh, canh nấm tuyết để uống, vừa dễ uống lại thanh mát, ướp lạnh một chút sẽ càng ngon hơn.

Anh trai Thâm Thâm và chị gái Vân Vân luôn bảo vệ, giúp đỡ cô bé, cô bé cũng phải báo đáp họ!

"Còn em thì sao?"

Đang suy nghĩ, Đoàn Đoàn nghe thấy có người nói chuyện với mình, ngẩng đầu lên mới nhận ra anh trai Thâm Thâm, chị gái Vân Vân, anh trai Mộ Thần đều đang nhìn mình. Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, đôi mắt to tròn đầy vẻ bối rối.



Mộ Thần hỏi: "Em thích ăn gì?"

Thâm Thâm nói: "Đúng vậy, em gái vẫn chưa nói thích ăn gì."

Vân Vân nói: "Chúng ta quyết định cùng nhau đi hái những loại trái cây yêu thích! Như vậy mọi người đều có thể ăn những gì mình thích!"

Đây là lần đầu tiên có ai hỏi Đoàn Đoàn thích gì.

Bình thường đều là mẹ tự ăn một mình.

Đoàn Đoàn há miệng nhỏ xíu, không biết loại cảm xúc đang dâng trào trong lòng là gì, cô bé chưa lên tiếng thì mắt đã nhòe đi.

“Ơ, Đoàn Đoàn, sao em khóc vậy?”



“Sao thế Đoàn Đoàn?”

Sao tự nhiên em gái lại khóc rồi?

Đoàn Đoàn cũng không hiểu tại sao, nghe thấy anh chị hỏi han lo lắng, vội vàng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Cô bé đã quen với việc không thể mang lại phiền toái cho mọi người, cũng không thể khiến ai lo lắng.

Cô bé rất can đảm,

Cũng rất mạnh mẽ!

Đoàn Đoàn nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói: “Em không sao, chúng ta đi hái trái cây thôi! Mẹ em thích ăn lê nhất!”

"Được thôi!"



"Tốt quá!"

"Vậy chúng ta chia nhau đi tìm nhé!"

Đám trẻ con mỗi người cầm mỗi chiếc giỏ nhỏ, nhảy nhót đi về phía vườn nho và luống dâu tây. Vân Vân vui đến nỗi bím tóc cũng nhảy theo từng bước chân của bé. Đoàn Đoàn lặng lẽ đi theo sau, nhìn cảnh tượng này, không tự chủ được mà mỉm cười.

"Em thích gì?

Đoàn Đoàn đang cầm một chiếc giỏ nhỏ trên cổ tay, khi cô bé nghe thấy âm thanh, cô bé mới nhận ra rằng anh Mộ Thần không biết đã đứng cạnh cô bé từ bao giờ. Anh trai cao như vậy, cô bé chỉ cao tới đầu gối anh ấy khiến bé không khỏi nghiêm túc suy nghĩ.

Những quả đào xanh chỉ có phần chóp mới hơi ửng hồng.

Nhưng đó lại là loại trái cây ngọt ngào và ngon nhất mà Đoàn Đoàn từng ăn!

Trước đây, không ai hỏi cô bé thích ăn gì, cũng không ai quan tâm đến sở thích ăn uống của cô bé. Tất cả những gì Đoàn Đoàn có thể làm là ngoan ngoãn nghe lời mẹ.

Lúc này, đối mặt với người anh trai Mộ Thần lạnh lùng, Đoàn Đoàn ngược lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Đoàn Đoàn khẽ nói: "... Em thích ăn đào."



Cô bé quyết định cho anh trai biết bí mật nhỏ của mình.

Bây giờ nó là là bí mật của hai người.

Nửa tiếng sau, mọi người cho trái cây vào giỏ nhỏ, mang về biệt thự.



Đạo diễn cười híp mí nói: "Các cháu hái được những loại trái cây nào? Lấy ra cho mọi người cùng xem nào."

Vân Vân là người đầu tiên lấy hoa quả từ trong giỏ ra: "Cháu và chị Văn Văn đều thích ăn dâu tây, vì vậy cháu đã hái rất nhiều dâu tây."

Những quả dâu tây đỏ mọng như những viên đá quý, được ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Vị ngọt ngào như kem dâu tây lan tỏa trong không khí ngay khi được lấy ra, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nồng nàn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.

Văn Vân xúc động ôm lấy Vân Vân, liên tục hôn mấy cái.

Thứ hai là Thâm Thâm, Thâm Thâm lấy từ trong giỏ ra hai chùm nho, một chùm nho tím mọng nước, căng bóng, vị ngọt thanh, như những viên pha lê lấp lánh.

Thâm Thâm quay đầu nhìn mẹ, nói: "Mẹ con không thích ăn cơm, không thích ăn vặt, cũng không thích ăn trái cây. Nhưng khi con ăn nho mà con thích nhất, mẹ sẽ ngồi bên cạnh con, cùng con ăn vài quả."

"Vậy nên mẹ cũng thích ăn nho nhỉ!"

Khương Dĩnh ngồi bên cạnh Thâm Thâm, ôm lấy cậu bé.