Chương 38

Mộ Thần: “…”

Lẽ nào anh ấy biết chiên trứng là chuyện gì đó rất lạ sao?

“Có gì giỏi đâu.” Mặt của Mộ Thần có chút khó chịu, được em gái khen ngợi đúng là rất vui nhưng anh ấy vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng bình thường nói: “Khi trường hợp ba bữa đều dùng để trừng phạt, không vâng lời thì sẽ không được cho ăn, nghĩ thông rồi mới được cho ăn, đương nhiên phải học cách tự mình bắt tay vào làm để ăn no mặc ấm.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả!” Mộ Thần vốn dĩ đang hơi khó chịu, thấy Đoàn Đoàn chớp mắt nhìn anh ấy như một con mèo tò mò lập tức bị chọc cười, trong giọng nói cũng mang theo ý cười: “Đứa bé ba tuổi rưỡi còn biết nấu ăn, chẳng lẽ anh không làm được à?”

Hình như anh trai lại kiêu ngạo nữa rồi.

Đoàn Đoàn ngơ ngác gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không phải đâu, Đoàn Đoàn không phải là có ý này.”

Mục Thần: “Vậy ý của em là gì?”

Đoàn Đoàn nghiêm túc nói: “Nếu anh muốn ăn, Đoàn Đoàn có thể nấu cho anh, Đoàn Đoàn biết nấu rất nhiều rất nhiều món - Anh không cần phải tỏ vẻ mặt cô đơn nữa đâu ạ.”

Mộ Thần ngớ ra, đột nhiên quay đầu lại.

Đoàn Đoàn trong ánh nắng sớm nghiêm túc nhìn anh ấy, ánh mắt long lanh, dịu dàng và ngây thơ.

Khiến Mộ Thần có thể cảm thấy rằng cô bé nghiêm túc.

Cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong l*иg ngực, Mộ Thần hơi ngẩn người, đè nén vào tim.

Mộ Thần: “Đoàn Đoàn…”

“Kỳ lạ, sao lại thơm thế.”

“Ai đang chiên trứng vậy?”

Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói của Văn Văn và Vân Vân, chậm rãi đi đến, nhìn thấy Mộ Thần và Đoàn Đoàn đang ở phòng bếp số 3. Chàng trai đẹp trai mảnh khảnh, Tiểu Đoàn Tử mềm mại đáng yêu, lúc đồng thời nhìn sang khiến Văn Văn giật mình nghĩ rằng hai người là anh em ruột.

Nhưng sau khi nhìn rõ tạp dề của Mộ Thần, Văn Văn nhịn cười.

“Hình như các cậu đang bận, làm trước đi!”

Mộ Thần và Đoàn Đoàn do dự một giây, Tiểu Đoàn Tử còn không biết chị Văn Văn đang làm gì, nhưng Mộ Thần đã nhận ra và cúi đầu nhìn con gấu nhỏ trên tạp dề, biểu cảm dần dần nứt ra.

Góc tường không một bóng người lại xuất hiện thêm một cái đầu.

Sau khi Văn Văn rời khỏi lại quay lại ra chiêu cuối ( gạch bỏ) giơ ngón tay cái lên: “Không ngờ rằng Mộ Thần cậu là người như vậy, hoà nhã lịch sự.”

Mộ Thần: “…”

Cảm ơn cô.

Vô cảm.jpg

*

Bữa sáng ăn trứng chiên và uống sữa, đạo diễn ung dung đến muộn và thông báo cho mọi người biết về hành trình sáng nay.

Đạo diễn nói: “Tối qua trời mưa, mặc dù sáng nay trời đã khô nhưng vẫn có những loại nấm rừng đáng yêu mọc lên. Lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau lên núi tìm nấm rừng và so xem ai tìm được nhiều nấm nhất thì buổi trưa sẽ được ăn thịt xào nấm!”

Vân Vân ngây ngô hỏi: “Nấm rừng là gì vậy ạ?”

Văn Văn mỉm cười và ôm lấy Vân Vân rồi giải thích: “Nấm rừng là loại nấm mọc ngoài tự nhiên và có thể ăn được.”

Thâm Thâm cũng hỏi mẹ: “Có độc không ạ?”

Khương Dĩnh “Ừm” một tiếng: “Có độc đấy, nên cần phải sàng lọc cẩn thận.”

Đạo diễn cầm lấy mười tấm hình nấm rừng từ trong tay nhân viên công tác, để ngăn các bạn nhỏ hái nhầm nấm độc, đã giảng dạy khẩn cấp mười phút, bước đầu giúp bọn trẻ hiểu cơ bản về nấm độc.

“Có điều các bậc phụ huynh cũng đừng lo lắng.” Đạo diễn nói: “Nấm sau khi hái về sẽ nhờ các chuyên gia tuyển chọn để tránh khả năng ăn nhầm.”

Có được sự bảo đảm của đạo diễn, cuối cùng các vị khách mời mới nhẹ nhõm.

Một nhóm người chuẩn bị trước khi xuất phát, xịt nước hoa, đội mũ che nắng, quấn bao đầu gối và buộc dây giày.

Điều kỳ lạ là Mộ Thần cùng Giang Lệ làm công tác chuẩn bị cho tiểu bảo bối của đối phương vô cùng ăn ý. Nửa tiếng sau, các khách mời và người quay phim xuất phát lên núi đầy rầm rộ!

Bậc phụ huynh mỗi người một cây gậy, dùng cây gậy dọn bụi cỏ, cành cây phía trước mặt để mở đường tránh rắn chui lẫn vào trong bụi cỏ.