Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ồ.” Văn Văn trêu chọc: “Vừa yếu ớt lại ra vẻ.”

Thâm Thâm nói: “Tính tình còn rất kiêu!”

Hai câu trước đó đều không có ý gì, Mộ Thần đứng một bên đột nhiên nhìn sang Tiểu Mễ Lạp đang khóc oa oa, từ từ thu ánh mắt lại.

[Khu bình luận]: ?

[Khu bình luận]: Luôn cảm thấy mặc dù vừa rồi Mộ Thần không nói một lời nhưng đã biểu hiện ra ngoài một cách hoàn hảo.

[Khu bình luận]: Tôi cũng cảm nhận được ý của Mộ Thần rồi.

[Khu bình luận]: Thế thì sao? Có thể là vì chúng ta đồng cảm không?

[Khu bình luận]: Tôi không giả vờ nữa! Dù sao tôi chỉ cảm thấy rằng người ta đã nhắc nhở mình không được chạm vào, vậy mà lại trái ý chạm vào rồi lại bị xịt thảm hại, con bé lại ngang ngược và kiêu ngạo như vậy! Chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm mà thôi! Tôi rất vui khi thấy kết quả này!

[Khu bình luận]: Hồi nhỏ cậu chưa bao giờ nghịch à?

[Khu bình luận]: Lẽ nào mỗi đứa bé đều nhắc nhở cậu thì cậu sẽ ngoan ngoãn không làm sao?

[Khu bình luận]: …Tôi lại cảm thấy những gì lầu trên nói không tệ.

Cư dân mạng lại bắt đầu tranh cãi.

Nhưng hầu hết mọi người vẫn cho rằng tính nết làm nũng của đứa bé có thể tha thứ được, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Tiểu Mễ Lạp giàn giụa nước mắt nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đoàn Đoàn: “Sao cậu không nói sớm?”

Văn Văn: “?”

Thâm Thâm: “?”

Vân Vân: “?”

Không phải Đoàn Đoàn đã nhắc nhở cô bé từ lâu rồi sao?

Chính cô bé nhất quyết bước lên và chọc vào.

Vài vị khách mời nhao nhao tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ có dáng vẻ Mộ Thần là tỏ ra bình tĩnh, đã bị tra tấn từ lâu rồi.

Điều khiến người ta bất ngờ hơn nữa là Giang Lệ vậy mà cũng trừng mắt với Đoàn Đoàn: “Tiểu Mễ Lạp nói đúng đấy, vừa nãy sao con không ngăn con bé lại? Cho dù Tiểu Mễ Lạp không nghe thì con cũng nên đứng trước mặt Tiểu Mễ Lạp và bảo vệ Tiểu Mễ Lạp thật tốt chứ! Trước khi mẹ đến đã nói gì với con con quên rồi sao?”

Mặt mũi Giang Lệ vốn thuộc loại hung ác, đôi mắt tam giác tỏ vẻ nham hiểm có thể dọa trẻ con sợ chạy đi mất.

Các khách mời nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta đều rất nghi ngờ, nếu không phải hôm qua đạo diễn đã cảnh cáo cô ta thì có lẽ Giang Lệ đã thẳng tay với Đoàn Đoàn.

Văn Văn cau mày, nắm lấy tay Đoàn Đoàn kéo về phía sau: “Mẹ Đoàn Đoàn à, lời này của cô sai rồi. Tại hiện trường chúng tôi đông người như thế, đều nghe thấy Đoàn Đoàn hét lên với Tiểu Mễ Lạp là không được chạm vào, sao cô có thể trách Đoàn Đoàn vậy?”

Vân Vân nói: “Vả lại sao Đoàn Đoàn phải bảo vệ Tiểu Mễ Lạp? Quần áo của Đoàn Đoàn cũng bị bẩn mà!”

Giang Lệ cho rằng mình không có vấn đề gì trong việc bảo vệ Tiểu Mễ Lạp, vặn lại một cách không phục: “Vậy thế nào đây? Đoàn Đoàn vốn không bằng Tiểu Mễ Lạp, bị chất nhầy của hạt làm bẩn quần áo thì có vấn đề gì chứ? Đoàn Đoàn vốn không thích vệ sinh lại còn nghịch ngợm, giờ thì lại khiến trên người Tiểu Mễ Lạp dính bẩn thì lại càng xấu xa hơn, cố tình làm cho Tiểu Mễ Lạp khóc! Trẻ hư thì nên bị trừng phạt!”

“Cô ta thật xấu tính.”

Giang Lệ bị điên à?

Hay là mắt bọn họ bị mù, tai cũng bị điếc rồi, không còn khả năng phân biệt được đúng sai?

Tất cả khách mời đều không nhịn được nữa.

Văn Văn nói: “Mẹ Đoàn Đoàn à, nói chuyện cũng phải hợp lý, cô nói Đoàn Đoàn khiến trên người Tiểu Mễ Lạp dính bẩn là sao? Là Đoàn Đoàn bảo Tiểu Mễ Lạp đi chạm vào phun dưa chuột sao? Cô bé không ngăn cản sao?”

Vân Vân nói: “Cô không phải là mẹ của Đoàn Đoàn! Mẹ sẽ không thiên vị như thế!”

Thâm Thâm nói: “Con cảm thấy Đoàn Đoàn rất sạch sẽ, em Đoàn Đoàn chỉ mới ba tuổi rưỡi đã phải giặt quần áo cho cô rồi! Tiểu Mễ Lạp còn không biết giặt quần áo, không biết nấu ăn, vả lại Tiểu Mễ Lạp còn không biết hái trái cây và rau quả, đồ mình không thích cũng không biết tự mình đi hái, chỉ biết tức giận! Là Tiểu Mễ Lạp không bằng Đoàn Đoàn!”
« Chương TrướcChương Tiếp »