Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương pháp giáo dục của phụ huynh không thể can thiệp.

Vậy thì hãy để mọi người nhìn Đoàn Đoàn một cách bí mật nhé.

Đạo diễn nhìn Đoàn Đoàn chăm chú vạch bụi cỏ ra và cẩn thận tìm kiếm nấm rừng. Cô bé đối mặt với những lời chỉ trích và bất công của mẹ chưa bao giờ oán giận cũng không khóc lóc, khôn khéo im lặng khiến mọi người đau lòng.

E rằng đứa bé này ở nhà…

Bỏ đi, đây là việc duy nhất mà chú đạo diễn là anh ấy đây có thể làm rồi.

Giang Lệ đứng ở giữa không có ai chú ý, vừa ngượng ngùng vừa khó xử.

Văn Văn chặn tầm mắt của Đoàn Đoàn, không cho cô bé nhìn thấy vẻ mặt của Giang Lệ, Vân Vân ngây thơ ghé sát vào cái đầu nhỏ nhắn chuyện trò với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn tinh ý cũng không chú ý đến vẻ mặt của mẹ nữa.

Chẳng bao lâu sau, Đoàn Đoàn vạch bụi cỏ và tìm thấy rất nhiều loại nấm rừng.

Ngay cả Vân Vân, đi vào sâu theo Đoàn Đoàn, lục lọi trong đám lá khô dưới tán cây lá kim để tìm những loại nấm rừng mũm mĩm có tán màu vàng; còn tìm thấy những loại nấm rừng vừa trắng vừa dài trong bùn có hang kiến nhỏ, còn có cả những loại nấm rừng màu cam vàng, lá giống hoa.

Chiếc giỏ nho nhỏ rất nhanh đã gần đầy.

Có thể nói điều này đã khiến cả khách mời và cư dân mạng đều kinh ngạc.

Vân Vân: “Đoàn Đoàn thật tuyệt vời!”

Thâm Thâm: “Em Đoàn Đoàn biết rất rất nhiều nấm rừng.”

Ngay cả Khương Dĩnh cũng có chút kinh ngạc, cô ấy kéo vạt váy xuống rồi ngồi xổm bên cạnh Đoàn Đoàn. Ánh nắng rơi trên những tán lá kim, bị lá cắt thành những hình thù bất thường, rơi xuống khóe mắt và đuôi lông mày của cô ấy, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.

“Sao con lại biết nhiều như vậy?”

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn sang cô xinh đẹp, đôi mắt hơi cong: “Hồi con còn ở quê, bà ngoại rất thích dẫn con lên núi hái nấm rừng và quả dại, con và bà chất đầy cả giỏ. Súp nấm rừng rắc một chút muối vào thì sẽ rất tươi và rất ngon.”

Có lẽ là dáng vẻ Đoàn Đoàn khi nói chuyện quá nghiêm túc và quá hoài niệm.

Vậy mà Khương Dĩnh có chút muốn thử món súp nấm rừng không cần gia vị phức tạp mà chỉ cần muối đơn giản là đã có thể khiến món súp trở nên ngon mà Đoàn Đoàn nói.

Nguyên liệu và gia vị đơn giản tạo nên một bát thức ăn đơn giản nhưng thơm lừng xộc vào mũi khiến người ta chỉ nghĩ đến thôi cũng mỉm cười ấm áp.

Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói: “Anh Thâm Thâm nói khẩu vị của cô xinh đẹp không tốt, ăn không ngon, đợi khi trở về con có thể nấu súp nấm rừng cho cô xinh đẹp được không ạ?”

Ban đầu Khương Dĩnh chỉ là bị thu hút bởi những nguyên liệu đơn giản nhưng đủ để khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Ngay lúc này lại bị lời nói của đứa bé làm cảm động rồi.

Sau khi sự ngạc nhiên ban đầu của Khương Dĩnh qua đi, ánh mắt cũng trở dịu dàng.

“Được.”

Đoàn Đoàn cảm thấy cô xinh đẹp không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nói chuyện đều là nói nhẹ nhàng.

Cô bé thích cô xinh đẹp!

“Vậy thì Đoàn Đoàn nên hái thêm nhiều nấm rừng một chút.” Đoàn Đoàn nghiêm túc nói: “Như vậy thì mọi người mới có thể biết ăn ngon!”

Có bao nhiêu người vậy?

Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, cẩn thận dùng ngón tay đếm: “Anh, anh Thâm Thâm, chị Vân Vân, cô xinh đẹp, chị, chú đạo diễn, mẹ, Tiểu Mễ Lạp, còn có các cô chú nhân viên công tác.”

Các khách mời được liệt kê đến trước tiên là sững sờ, sau là vì sự ngốc nghếch của Đoàn Đoàn mà bất đắc dĩ bật cười.

Mộ Thần cười mỉm, quỳ xuống bên cạnh Đoàn Đoàn, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của cô bé: “Vậy sao? Vậy sức ăn của anh rất nhiều, em phải hái nhiều một chút thì mới đủ cho anh ăn.”

Cục bột ba tuổi rưỡi nào biết đây là trò đùa của người lớn xấu tính, xem lời anh trai nói là thật và gật đầu một cách nghiêm túc.

Đôi mắt đen láy long lanh.

Tiểu Đoàn Tử siết chặt nắm tay nhỏ: “Đoàn Đoàn sẽ cố gắng hết sức!”
« Chương TrướcChương Tiếp »