Chương 43

Mộ Thần lén lút che đậy trái tim, trong lòng anh ấy cảm thán một câu.

Thế thì cũng dễ thương quá rồi!

Nếu em gái là Đoàn Đoàn thì tốt rồi.

Chờ Tiểu Mễ Lạp xử lý hạt và chất nhầy trên người xong xuôi và quay lại thì Đoàn Đoàn, Thâm Thâm và Vân Vân đều đã chất đầy một giỏ nấm rừng rồi. Tiểu Mễ Lạp nhìn thấy nhất thời tâm trạng trở nên không tốt.

Nhưng xung quanh đều có người, còn có máy quay, nếu cô bé bộc lộ cảm xúc trước ống kính thì chẳng phải hình ảnh từ trước đến nay sẽ bị hủy hoại sao?

Trước đây còn có thể nói chỉ là yếu ớt và tính tình trẻ con...

Tiểu Mễ Lạp âm thầm tính toán được mất trong lòng một phen, sau khi cho rằng không thoả đáng đành quyết định cắn răng chịu đựng.

Bước đến lặng thầm không một tiếng động.

Giang Lệ không đành lòng để công chúa nhỏ không vui, càng không đành lòng để bảo bối bị so sánh với người khác. Cô ta sớm đã lựa cho Tiểu Mễ Lạp một giỏ nấm rừng, màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp!

Lúc trước Đoàn Đoàn khiến cho Tiểu Mễ Lạp mất mặt, cô ta cố ý không ép Đoàn Đoàn đưa nấm rừng cho Tiểu Mễ Lạp mà thay vào đó là người mẹ ruột là cô ta đây tự tay hái nấm rừng cho Tiểu Mễ Lạp, vẻ mặt của cô ta đầy kiêu ngạo.

“Tiểu Mễ Lạp, để cô hái cho con.”

“Người khác có được, con cũng không thể thiếu!”

Tiểu Mễ Lạp hiểu ý của Giang Lệ, giả vờ vừa mừng vừa lo rồi nhận lấy và cảm ơn rối rít, sau đó đổi giọng: “Nhưng cô tự mình hái nấm rừng cho con rồi, Đoàn Đoàn phải làm thế nào? Đoàn Đoàn sẽ không tức giận với con ạ?”

Trong ánh mắt cô ta nhìn Đoàn Đoàn có vài phần đắc ý.

Nhưng họ phát hiện ra Đoàn Đoàn đang được Vân Vân và Thâm Thâm nắm tay, đi một khoảng thật xa. Ba bạn nhỏ đang ngẩng những cái đầu nhỏ nhắn nhìn lên những cây dây leo cao xanh mướt, trên đó treo những quả to bằng quả trứng, có màu xám tím.

Vân Vân tò mò chọc chọc quả phía dưới: “Thật là mềm, đây là cái gì vậy.”

“Cẩn thận một chút.” Thâm Thâm một bên nói, cơ thể vẫn rất thành thật lập tức thò bàn tay nhỏ nhắn ra chọc vào: “Không có gai, ăn được không?”

Đoàn Đoàn nhỏ nhẹ nói: “Cái này gọi là chanh dây rừng, so với loại bán ngoài chợ thì nhỏ hơn, có thể ăn được. Nhưng quả này chua lắm, có thể thêm vài thìa mật ong vào để uống. Chua chua ngọt ngọt rất ngon!”

Thâm Thâm ngạc nhiên nói: "Sao em gì cũng biết hết vậy!"

Em gái thật tuyệt vời!

Còn biết nấu ăn ngon!

Vân Vân trả lời thay em gái: “Bởi vì Đoàn Đoàn đã nói rằng bà ngoại em ấy thường xuyên đưa em ấy lên núi hái nấm rừng và quả dại nên biết rất nhiều loại hoa quả!”

Đoàn Đoàn lặng lẽ gật đầu, đôi mắt quả hạnh trong veo cong lên: “Đến giờ uống trà chiều, em sẽ pha nước chanh dây mật ong cho mọi người!”

“Tuyệt vời!”

“Anh muốn uống, anh muốn uống!”

Đoàn Đoàn gật đầu như gà con mổ thóc, nghiêm túc trả lời: “Vâng ạ.”

Khương Dĩnh, Văn Văn và Mộ Thần đứng bên cạnh mỉm cười và với tay hái vài quả chanh dây to bằng quả trứng khi bạn nhỏ cứ nói không ngừng muốn uống nước chanh dây.

Văn Văn cười nói: “Chị biết, bạn nhỏ Đoàn Đoàn nhất định sẽ tính chị trong đó rồi, vậy thì chị cũng phải góp chút sức vậy.”

Khương Dĩnh và Mộ Thần không nói gì, đưa chanh dây hái trong tay cho Đoàn Đoàn.

Tiểu Đoàn Tử mềm mại nhận được sự quan tâm từ mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại nở nụ cười ngọt ngào: “Dạ!”

Khung cảnh bên đó thật hòa thuận và yêu thương, ai cũng không chú ý đến bên này.

Muốn thể hiện cũng không thể thể hiện được.

Tức giận đến mặt đỏ hết cả lên.

[Khu bình luận]: ?

[Khu bình luận]: Có phải đầu óc Giang Lệ có vấn đề rồi không? Cái gì mà “Người khác có thì con cũng không thể thiếu chứ?”

[Khu bình luận]: Tôi thực sự cảm thấy hình như Giang Lệ không phải là mẹ của Đoàn Đoàn, mà là mẹ của Tiểu Mễ Lạp. Cô ta đối với Đoàn Đoàn thì là thích nổi cáu, không giữ vệ sinh và không vâng lời, sao đối với Tiểu Mễ Lạp lại chu đáo như thế.