Chương 9

Mộ Thần nhắm mắt lại, chuẩn bị lạnh lùng rời đi nhưng đột nhiên anh ấy dừng lại, quay sang nhìn cô bé đang dựa vào tường.

Một bóng đen phủ lên người cô bé.

Đoàn Đoàn mở to đôi mắt, ngây thơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai.

Wow, anh trai này cao quá.

Anh trai thật đẹp trai, đẹp trai hơn cả bạn học Lâm Lâm ở lớp nữa!

Đoàn Đoàn ngây thơ nghĩ, nở nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn chào hỏi: "Anh ơi."

Ngây thơ quá.

Mộ Thần thầm nghĩ.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Đoàn nhìn thấy một anh trai nhưng thật kỳ lạ nhưng lời mà cô bé không dám nói với mẹ, cô bé lại có thể dũng cảm nói ra hết với anh trai mới chỉ gặp lần đầu này: "Anh ơi, chó con bị thương rồi."

Mộ Thần cúi xuống nhìn chú chó con trong lòng Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn cau mày lo lắng: "Có cần đi khám bác sĩ không nhỉ nhưng mẹ vẫn chưa ra."

Nếu cô bé lén lút đưa chó con đi khám, nhất định tối về nhà sẽ bị đánh.

Nhưng chú chó nhỏ phải làm sao đây?

Khi Đoàn Đoàn đang loay hoay suy nghĩ, một bàn tay thon dài vươn ra. Đoàn Đoàn suy nghĩ một lúc rồi giơ hai tay lên, đưa chú chó con cho anh trai.

Bàn tay to lớn bế chú chó đi.

Mộ Thần cụp mắt xuống, nhìn thấy một mảng đỏ lộ ra dưới tay áo của cô bé, lập tức tùy ý nói: "Đây là chó của bạn anh, việc chữa trị nó cứ giao cho anh là được."

Hóa ra là vậy!

Đoàn Đoàn vui đến nỗi hai mắt híp lại, vội vàng gật đầu.

Lúc này, một tuýp thuốc mỡ màu đỏ trắng xuất hiện trước mặt cô bé.

Người anh trai đang ôm chú chó nhỏ bằng một tay, kiêu hãnh quay lưng bước đi: “Anh định vứt đi, nhìn tay em cũng bị thương rồi, vừa hay không cần lãng phí nữa!"

Hả?

Đoàn Đoàn ngơ ngác cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện tay áo của mình trượt xuống, lộ ra vết bỏng đỏ rực lấp ló dưới lớp áo.

Anh trai trông thật lạnh lùng đã nhìn thấy.

Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn tuýp thuốc mỡ đã được sử dụng nhiều lần, trong lòng bỗng dưng trào dâng niềm vui sướиɠ.

Anh trai là một người tốt bụng!

Đoàn Đoàn nhớ lại lời cô giáo Thanh Thanh dặn, khi người khác tốt với mình thì mình cũng phải đáp lại, cô siết chặt bàn tay, ánh mắt sáng ngời: Cô bé cũng sẽ làm một việc tốt khác để báo đáp anh trai!

Đợi đến khi Đoàn Đoàn bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, cô phát hiện anh trai đã biến mất không còn tăm hơi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức xịu xuống: Anh trai đã đi rồi, sau này gặp lại anh trai, nhất định phải báo đáp anh trai cho thật tốt.

Đoàn Đoàn ngây thơ tin rằng hai người chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.

Ba ngày sau, chương trình thực tế "Mẹ và con" chính thức bắt đầu ghi hình.

Đoàn Đoàn mặc chiếc áo mẹ mới mua, đeo chiếc cặp sách cũ rách, chạy theo sau mẹ. Tóc cô bé không được buộc lại, ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, chỉ một lát sau đó Đoàn Đoàn đã mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng cô bé biết mẹ không thích những đứa trẻ hư hỏng, càng không thích những đứa trẻ khóc lóc om sòm không lý do, vì vậy cô bé phải luôn vui vẻ và ngoan ngoãn.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đoàn Đoàn lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy mẹ đã đứng trước xe buýt, cửa xe mở toang, mẹ dừng bước quay sang liếc nhìn cô bé, Đoàn Đoàn vội vàng thu tay lại và chạy thật nhanh đến.

Con nhóc thật là phiền phức.

Nếu không phải con nhóc này còn giá trị lợi dụng, cô ta thực sự đã vứt bỏ con nhóc này.

Trong mắt Giang Lệ hiện lên một tia buồn chán, nghĩ đến cô con gái xinh đẹp đáng yêu của mình sống trong căn biệt thự, thích được người hầu phục vụ, được cưng chiều mà lớn lên như một công chúa nhỏ, cô ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bỏ mặc con nhỏ hôi thối này, lỡ đâu bị cảnh sát tìm được.

Nếu cảnh sát lấy mẫu ADN để tìm cha mẹ đứa trẻ thì mọi chuyện chỉ thêm tệ hơn rồi.

Được rồi, coi như cô ta nhịn vì đại cục.