Chương 112: Muốn nguyện vọng thành hiện thực sớm hơn

Sắc mặt người phụ nữ quẫn bách, cô tìm một vòng nhưng vì tâm trạng mà không thấy được người, thật vất vả nhìn thấy người đã trở lại lập tức đi lên bắt chuyện.

Nhưng sắc mặt của người phụ nữ cũng không được tốt lắm, mạnh mẽ quen rồi đột nhiên phải cúi đầu trước mấy người xa lạ thoạt nhìn quê mùa, cô thật sự không thể làm được, nhưng trong đầu lại nhớ lại chuyện chồng đã nói điện thoại, vì sao những người này ăn mặc như vậy còn xác theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện trên xe lửa.

Cô cho rằng những người này đang khoác lác nhưng không ngờ lại là thật.

Khi Diêm Thanh Viên nhìn thấy người phụ nữ, suy nghĩ đầu tiên của cậu là liệu cô có định gây rắc rối nữa không.

"Chúng tôi sắp xuống xe lửa rồi." Diêm Thanh Viên đột nhiên nói khi người phụ nữ đang suy nghĩ nên xin lỗi thế nào, "Hôm nay những gì tôi nói ở đây mọi người cứ tùy tiện nghe một chút là được rồi, lúc này mọi người đã ngủ rồi, chúng ta đừng làm ồn nữa được không?"

Trước giờ Diêm Thanh Viên luôn không thích cãi vã, bây giờ trong tình huống như vậy cậu cũng chọn cách làm hòa, huống hồ so với người xa lạ cậu càng hy vọng chính là... Sớm được gặp Nghiêm Hãn Hải.

"Không phải đâu, tôi... Tôi muốn nói lời xin lỗi với mấy người, là do tâm trạng tôi không được tốt cho nên cố ý nói những lời không dễ nghe lắm, nhưng bản thân tôi không có ác ý gì đâu, mấy người hãy tin tôi." Ánh mắt người phụ nữ không ngừng nhìn Nghiêm Trạch Thanh, tuy rằng nói là xin lỗi nhưng trên thực tế người thật sự xin lỗi chỉ có Nghiêm Trạch Thanh.

"Lời xin lỗi của cô, tôi không có tư cách nói chấp nhận hay không chấp nhận." Trước đó Nghiêm Trạch Thanh đã xem thông tin trên điên thoại, thông tin cụ thể về người phụ nữ có ý định ức hϊếp Diêm Thanh Viên này đã được gửi toàn bộ vào trong điện thoại của y, ánh mắt y nhìn người phụ nữ tràn đầy buồn cười, "Đối tượng cô phải xin lỗi cũng không phải là tôi."

Lúc này những người biết toàn bộ quá trình sự việc lúc này đều lén vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên này, hình như chuyện này bị đảo ngược lại nhỉ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mới đột nhiên đảo ngược như vậy?

"À thì... Xin lỗi." Mặc dù trong lòng người phụ nữ không muốn chút nào, nhưng vẫn xin lỗi thiếu niên tuổi còn rất nhỏ này, "Tôi không biết những lời cậu nói là thật, tôi chỉ là không thích những người mạnh miệng, tôi... Nếu cậu có thể tha thứ cho tôi..."

"Có ý gì?" Diêm Thanh Viên có chút mơ hồ, "Cô có quyền phát biểu ý kiến của cô mà, tôi cũng không có tư cách ngăn cản, chỉ là tôi không hiểu vì sao cô lại nói như vậy?"

Như thể nếu cậu không tha thứ cho đối phương, thì sẽ xảy ra điều gì đó tồi tệ.

Sắc mặt người phụ nữ hơi trắng bệch, chậm rãi nói: "Nếu tôi không xin lỗi không phải cậu sẽ đuổi chồng tôi sao?"

Người phụ nữ nói những lời này không lớn, nhưng đèn đã tắt hơn nữa mọi người đều yên lặng nằm trên giường, trên cơ bản mọi người đều nghe được, nhất thời trong lòng ai cũng khϊếp sợ.

Vừa rồi người phụ nữ này mạnh miệng chỉ trích người khác, quần áo hàng hiệu nổi tiếng, trang sức cao cấp trên người đối phương cũng đủ chứng minh người phụ nữ này có gia cảnh tốt, nhưng không ngờ cô lại xin lỗi một người trông giống hai công nhân nhập cư, còn nói sẽ khiến chồng cô thất nghiệp?

Nhất thời tất cả mọi người cảm thấy như vừa nghe được một màn tự vả vào mặt, lộ ra vẻ hả hê khi có người gặp họa, thậm chí có người lén mở ghi âm, cảm thấy cảnh tượng bây giờ đúng là trăm năm khó gặp.

"Tôi không muốn làm như vậy." Diêm Thanh Viên cảm thấy nghi ngờ, cậu cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, chồng của người phụ nữ này là ai cậu cũng không biết làm sao có thể làm như vậy được.

"Tôi... Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi, thật ra tôi cũng chỉ là vì gần đây không nghỉ ngơi tốt nên tính tình nóng nảy, mấy người trẻ tuổi chắc chắn sẽ không so đo với tôi đâu đúng không." Người phụ nữ cười mỉa, nhưng đột nhiên đối mắt với ánh mắt của Nghiêm Trạch Thanh ở bên cạnh.

Mặc dù cô chỉ là một bà nội trợ bình thường nhưng cũng từng gặp không ít người, chồng mình là giám đốc điều hành nên trong nhà cũng từng tới không ít người, lúc này rõ ràng là nhìn ra trong mắt Nghiêm Trạch Thanh đối với cô tất cả đều là lạnh lùng, nhất thời trong lòng thình thịch.

"Thật sự... Xin lỗi." Câu này là lời chân thành duy nhất mà người phụ nữ nói ra, lúc này cô mới thật sự nhận ra Nghiêm Trạch Thanh có khí chất hoàn toàn khác với những người khác.

Nghiêm Trạch Thanh hiển nhiên không muốn nói gì thêm với người phụ nữ nữa, chỉ là ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa lạnh lẽo.

"Cô đừng cản ở đây nữa được không?" Khi Diêm Thanh Viên không biết nên xử lý sự việc hiện tại như thế nào, Diêm Đàm cười nói chuyện với người phụ nữ, "Thật ra cô xin lỗi đàng hoàng thì mọi chuyện sẽ xong thôi, bản thân Viên Viên cũng không phải người thích so đo, chuyện khác cũng không cần phải nói nhiều như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là cãi nhau giữa những người xa lạ mà thôi."

Người phụ nữ sửng sốt, ánh mắt khϊếp sợ khi nhìn thấy Diêm Đàm, người trước mắt rất khác so với người mà cô chưa từng nhìn kỹ trước đó.

"Em đã chơi chưa?" Mặc dù hỏi như vậy, nhưng Nghiêm Trạch Thanh biết rất rõ Diêm Thanh Viên chưa bao giờ mở máy chơi game này, đây là món quà họ đã tặng Diêm Thanh Viên lúc trước, nhưng không ngờ được Diêm Thanh Viên trân trọng như đồ cổ.

Vì biết Diêm Thanh Viên đã lấy máy chơi game đi, y đã ra lệnh cho người luôn theo dõi việc đăng nhập của máy chơi game, ý định xác định vị trí của Diêm Thanh Viên, nhưng một lần cũng không có.

"Chưa chơi ạ." Diêm Thanh Viên cũng hơi ngại.

"Vì sao?" Sau hai năm, máy chơi game cũng đã được cập nhật, nếu máy không được sử dụng thì sẽ mất đi giá trị của mình, vậy giữ lại thì có ý nghĩa gì đâu.

"Không có thời gian." Thật ra cũng không thể nói Diêm Thanh Viên hoàn toàn không muốn chơi, chỉ là phần lớn thời gian đều dùng vào công việc, "Buổi sáng thức dậy phải đi làm, buổi tối trở về còn có công việc dịch vụ khách hàng phải làm, vẫn luôn rất bận rộn."

"Sao phải mệt mỏi như vậy? Chỉ làm chuyển phát nhanh không đủ tiền à?" Trong lòng Nghiêm Trạch Thanh rất hụt hẫng, đứa nhỏ này được nuông chiều trong lòng bàn tay bọn họ, nhưng bây giờ lại làm những việc cao lẽ ra không nên làm ở tuổi của cậu.

Nếu như còn dưới sự bảo vệ của bọn họ, đứa nhỏ này hiện tại hẳn là vừa mới bước vào lớp 12, cùng bạn học chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

"Bởi vì có chuyện muốn làm, hơn nữa muốn thực hiện nhanh hơn." Diêm Thanh Viên nở nụ cười.

Làm đầu bếp phải không?

Trong lòng Nghiêm Trạch Thanh nghĩ vậy.

Có phải ý tưởng mở một nhà hàng rất cấp bách trong lòng Diêm Thanh Viên không?

Diêm Thanh Viên hơi ngượng ngùng cười, sắc mặt đỏ ửng: "Thật ra ở thành phố nhỏ muốn mở một nhà hàng không khó lắm, một mình em làm đầu bếp cũng đủ rồi, hơn nữa anh Diêm cũng ở đây."

Nghiêm Trạch Thanh không hiểu sao lại nghĩ đến dáng vẻ Diêm Thanh Viên mở một nhà hàng nhỏ, chỗ không lớn chỉ có một đầu bếp, bởi vì tay nghề nấu ăn của đầu bếp rất tốt nên nhiều người đến đây vì danh tiếng, Diêm Đàm ở trong cửa hàng bận rộn, bởi vì thân hình cường tráng trí nhớ rất tốt cũng không gặp vấn đề gì.

Mà y... Làm kế toán, tài vụ, cùng với các phương diện thương lượng, cửa hiệu, tiền thuê nhà, giấy phép, làm đủ loại chuyện lặt vặt mà bình thường y chê không thèm làm.

Nhưng chỉ nghĩ thôi, y đột nhiên nghĩ một cuộc sống yên bình như vậy, vậy mà rất đáng mong đợi.

Con trai luôn thích thể hiện ước mơ của mình, ngay cả Diêm Thanh Viên cũng không ngoại lệ, cậu thích cái cảm giác ước mơ của mình được người khác khẳng định.

"Vì sao nhất định phải ở thị trấn nhỏ kia?" Nghiêm Trạch Thanh đã hiểu đại khái quy mô của thành phố sau vài ngày theo dõi, thành thật mà nói quy mô này thậm chí không thể được tính là một thành phố.

"..." Diêm Thanh Viên nhìn lướt qua Diêm Đàm, sau đó khẽ cười nói, "Bởi vì sau khi rời khỏi Nghiêm gia nơi đầu tiên dừng lại chính là nơi này, rời khỏi Nghiêm gia, em không có nhà, nhưng con người luôn hy vọng mình có một nơi có thể trở về, cho nên em cảm thấy nơi này khá tốt, nhà rẻ, cũng không quá lạc hậu, có chuyển phát nhanh, đồ ăn mang đi cũng đang dần phát triển, đây thật sự là một nơi tốt."

"Phải không?" Ngay khi Diêm Thanh Viên bất giác khoe khoang về thị trấn nhỏ mà mình coi là nhà, từ bên cạnh truyền đến giọng nói của Nghiêm Hãn Hải, "Một nơi không có chỗ nào đặc sắc như vậy lại khiến em lưu luyến như vậy à?"

"Đặc sắc thì có đặc sắc đó." Diêm Thanh Viên đột nhiên phản bác nói, "Tuy rằng không phải là một thành phố có nhiều người, nhưng có đặc sắc của mình, còn có nhà hàng nhỏ ăn rất ngon, có công viên và các điểm tham quan đặc sắc, chỗ nào không tốt?"

Tuy nhiên Diêm Thanh Viên nói xong không hiểu sao lại im lặng, cậu chú ý thấy lúc này Nghiêm Hãn Hải rũ đôi mắt lành lạnh xuống, trong ánh mắt kia cũng không hề có tò mò, ngược lại rất bình tĩnh, tựa như không hề quan tâm rốt cuộc sự việc như thế nào.

Nhìn thấy ánh mắt này trái tim Diêm Thanh Viên đột nhiên lỡ một nhịp, những lời cậu nói dường như Nghiêm Hãn Hải căn bản không cảm thấy hứng thú.

"Đi." Nghiêm Hãn Hải thấy Diêm Thanh Viên im lặng, cũng không lộ ra bất kỳ vẻ không vui nào, xoay người dẫn đường.

Diêm Thanh Viên bối rối nhìn lướt qua Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Đàm, ánh mắt của hai người kia trước sau vẫn luôn dừng trên người cậu, giống như cho dù cậu muốn bỏ đi bọn họ cũng sẽ chấp nhận vô điều kiện.

Nhưng Diêm Thanh Viên không rời đi, mà là kéo vali đi theo phía sau Nghiêm Hãn Hải.

Nghiêm Hãn Hải trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên vẫn luôn là một người đơn giản, nhưng thay vì nói đơn giản, càng phải nói rằng hắn không có điều kiện để xa hoa, khi giá trị con người hiện tại của Nghiêm Hãn Hải đã vượt quá tầm với của người khác, Nghiêm Hãn Hải dường như vẫn không phách lối chút nào.

Nhưng Diêm Thanh Viên chú ý đến quần áo của Nghiêm Hãn Hải, quần áo của hắn đã không còn giống trước kia, vải vô cùng tinh tế, có thể phác họa dáng người rất đẹp của Nghiêm Hãn Hải, hắn rất cao, cho dù Diêm Thanh Viên có cao hơn nữa cũng chỉ có thể ngước nhìn bóng lưng của hắn.

Diêm Thanh Viên thường vô thức nhìn chăm chú theo bóng lưng của Nghiêm Hãn Hải, ngay cả trước khi cậu rời đi cũng sẽ nhịn không được nhìn bóng lưng của hắn nhiều hơn, mọi thứ về người này sẽ khiến Diêm Thanh Viên cảm thấy ấm áp và an toàn, Diêm Thanh Viên luôn nhìn Nghiêm Hãn Hải làm việc, công việc, học tập.

Hóa ra cho rằng có thể sẽ không được nhìn thấy nữa, nhưng bây giờ vẫn ở trước mắt, Diêm Thanh Viên có cảm giác hoài niệm.

Chỉ là nhìn bóng lưng, Diêm Thanh Viên lại có thể tưởng tượng ra ánh mắt Nghiêm Hãn Hải quay đầu nhìn về phía cậu, lạnh như băng, trong lòng Diêm Thanh Viên có vui mừng nho nhỏ lại vì nhận ra điều này mà suy sụp, trông có vẻ ủ rũ rất đáng thương.

Nghiêm Trạch Thanh cẩn thận nhìn Diêm Thanh Viên, khẽ nhíu mày, muốn bước tới trấn an, nhưng Nghiêm Hãn Hải dường như đã biết trước suy nghĩ của y, lúc y định làm gì đó thì như vô tình quay đầu lại nhìn y một cái.

Nghiêm Trạch Thanh đương nhiên không muốn Diêm Thanh Viên vì bất cứ chuyện gì mà không vui, nhưng Nghiêm Hãn Hải lại là người đặc biệt, đặc biệt đối với y, đối với Diêm Thanh Viên mà nói lại càng là như vậy.

Diêm Thanh Viên vẫn luôn biết tính cách Nghiêm Hãn Hải trầm mặc ít nói, lặng lẽ đi theo phía sau, Diêm Thanh Viên nhìn bóng lưng đối phương, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ.

Khi cậu từng nhìn hắn, hắn là thiếu niên.

Bây giờ cậu vẫn nhìn hắn, nhưng hắn đã là thanh niên.

Diêm Thanh Viên nhớ lại giọng nói trầm thấp hơn cả trong trí nhớ của cậu về Nghiêm Hãn Hải trước đây, hình như Nghiêm Hãn Hải thật sự trưởng thành rất nhiều.

Trời đã rất tối, Diêm Thanh Viên kéo vali ra khỏi nhà ga và đi thẳng đến bãi đậu xe của nhà ga, Diêm Thanh Viên nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang giày da đứng bên cạnh Nghiêm Hãn Hải cung kính gọi một tiếng: "Tam thiếu gia."

Sau đó một vài người với động tác lưu loát tư thế nhanh nhẹn tiến tới để lấy những chiếc hộp trong tay Diêm Thanh Viên, bao gồm rất nhiều đồ của Diêm Đàm và những chiếc hộp trong tay Nghiêm Trạch Thanh để hết vô cốp xe, Diêm Thanh Viên vẫn có chút hiểu biết về xe, mấy chiếc xe này giá trị rất cao, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng không thích xa hoa lãng phí Nghiêm Hãn Hải để lại cho cậu.

Sau khi người khác mở cửa xe Nghiêm Hãn Hải cúi người ngồi vào trong xe, thân xe màu đen căn bản không thể nhìn rõ Nghiêm Hãn Hải, mà lúc này tài xế mở cửa xe sang một bên khác, cung kính nói với Diêm Thanh Viên: "Tiên sinh, mời lên xe."

Diêm Thanh Viên nhìn chiếc xe kia, vẻ mặt như có thâm cừu đại hận*.

*苦大仇深 (Cừu đại khổ thâm): Thù hận vô cùng; luôn bị bức hϊếp mà sinh ra thù hận, căm tức.

Diêm Thanh Viên và Nghiêm Hãn Hải ngồi cùng một xe, mà Nghiêm Trạch Thanh lại ngoài ý muốn không đi theo, mà là cùng Diêm Đàm ngồi một chiếc xe khác.

Ban đêm yên tĩnh xe cộ chạy trên đường, Nghiêm Trạch Thanh nửa híp mắt, cau mày nhìn chiếc xe màu đen phía trước bọn họ.

Diêm Đàm còn tưởng rằng Nghiêm Trạch Thanh cho dù như thế nào cũng sẽ yêu cầu lên cùng một xe với Diêm Thanh Viên, nhưng hiện tại lại không làm như vậy, lý do có thể tưởng tượng được.

"Cậu muốn hỏi gì?" Diêm Đàm rốt cục chủ động mở chủ đề.

"Nghiêm Hãn Hải đã nói gì với anh?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.

"Hắn có thể nói gì với tôi?" Diêm Đàm biết chuyện mình và Nghiêm Hãn Hải gặp nhau một mình không thể nào gạt được Nghiêm Trạch Thanh, nghĩ rồi nói, "Nghiêm Hãn Hải nói muốn cưỡng ép Diêm Thanh Viên, mặc dù tôi không hiểu mấy cậu đang chơi câu đố gì, nhưng nghe cũng không giống như sắp làm chuyện xấu."

Nghiêm Trạch Thanh nghe Diêm Đàm nói, dựa vào cửa sổ suy tư.

Nếu là trước đây nghe câu này, có lẽ y sẽ không hiểu rồi cực kỳ tức giận, nhưng khi nghe nói Diêm Thanh Viên tin vào nội dung của cái gọi là quyển sách, Nghiêm Trạch Thanh cũng nảy ra một ý tưởng.

Diêm Thanh Viên rõ ràng tin tưởng vững chắc không nghi ngờ đối với nội dung trong quyển sách kia, chỉ cần bọn họ còn tồn tại e rằng Diêm Thanh Viên sẽ không thể thoát khỏi bóng ma từ quyển sách kia mang lại, bằng chứng mạnh mẽ nhất chính là chứng sợ độ cao của Diêm Thanh Viên.

Có lẽ y có thể đi theo Diêm Thanh Viên rời đi, cùng nhau trải qua cuộc sống không liên quan đến quyển sách, nhưng đến bây giờ chứng sợ độ cao của Diêm Thanh Viên vẫn luôn không có chuyển biến tốt đẹp.

Đây là bệnh, cần điều trị, Nghiêm Hãn Hải sẽ không mặc kệ Diêm Thanh Viên luôn mang theo căn bệnh này sinh sống.

Diêm Thanh Viên rời khỏi Nghiêm gia tuy rằng trông như là chủ động rời đi, nhưng trên thực tế lại là nguyên nhân bị động, Diêm Thanh Viên cũng không phải hoàn toàn buông bỏ Nghiêm gia, mà là không thể không buông bỏ.

Nghiêm Trạch Thanh cũng đang tự hỏi có nên thử một lần hay không, dù sao suy nghĩ của Nghiêm Hãn Hải, có lẽ là một phương pháp khả thi.

___

13/2/2023.

15:35:42.