Chương 123: Tình yêu của người trẻ tuổi phải bùng cháy lên

Mỗi khi màn đêm kéo đến, Nghiêm Hãn Hải đều cố gắng đứng ở góc độ của Diêm Thanh Viên mà suy nghĩ, nhưng hắn lại không nghĩ ra được.

Hắn không có sự tinh tế và suy nghĩ của Diêm Thanh Viên, cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Diêm Thanh Viên, nếu là hắn...

Nghiêm Hãn Hải cho rằng vì lợi ích của mình, hắn sẽ dốc hết toàn lực loại trừ khả năng Diêm Thanh Viên trở về Nghiêm gia, sẽ không bao giờ có tình cảm với người xa lạ mà hắn chưa bao giờ gặp mặt này, chỉ nghĩ rằng đối phương đã tổn hại đến lợi ích của mình.

Nhưng Diêm Thanh Viên lại đang đấu tranh giữa hai bên, bản tính của cậu không cho phép cậu làm loại chuyện này, vậy nửa năm đó rốt cuộc Diêm Thanh Viên đã dùng tâm trạng gì để ở cùng bọn họ.

Mặc dù không thể hiểu hết lý do Diêm Thanh Viên làm như vậy, nhưng Nghiêm Hãn Hải lại có thể hiểu được rốt cuộc Diêm Thanh Viên ủy khuất đến mức nào.

Cậu vẫn luôn sống trong sự ủy khuất, đối mặt với những người cậu cho rằng nhất định sẽ vứt bỏ cậu nhưng lại cố gắng hết sức để tạo ra một bầu không khí tốt hơn, vẫn luôn vì thế mà nỗ lực.

Tất cả xuất phát từ tình yêu của Diêm Thanh Viên dành cho gia đình này.

Nghiêm Hãn Hải tự nhận hắn không thể làm được điều này, thậm chí hắn còn cho rằng tất cả tình cảm của mình có lẽ chỉ dành cho một mình Diêm Thanh Viên.

Diêm Thanh Viên ủy khuất đến mức nào thì chứng minh bọn họ đã tổn thương Diêm Thanh Viên sâu sắc mức đó, mà cực hạn ủy khuất này, chính là sự rời đi của Diêm Thanh Viên.

Hắn nghĩ đến vô số lý do Diêm Thanh Viên rời đi, nhưng hắn luôn cảm thấy lý do có khả năng nhất, chính là không cách nào đối mặt với ánh mắt ghét bỏ cậu đến từ người mình yêu.

Cậu tin tưởng vững chắc vào những câu chuyện trong sách.

Nhưng với niềm tin vững chắc này, cậu đã làm việc nỗ lực để đưa ra lựa chọn tốt nhất cho những người sẽ bỏ rơi cậu.

Chuyện Diêm Thanh Viên có thể làm được, là chuyện Nghiêm Hãn Hải mãi mãi không thể làm được.

Trong mắt Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải không gì không làm được, nhưng trên thực tế trong mắt Nghiêm Hãn Hải, Diêm Thanh Viên làm sao không phải là sự tồn tại không thể đạt được.

Trong thế giới không có sự chính xác tuyệt đối này, Diêm Thanh Viên đã làm những gì cậu nghĩ là đúng, mà sự đúng đắn này đi ngược lại mong muốn của chính cậu.

Điều này hoàn toàn trái ngược với Nghiêm Hãn Hải từ trước đến nay chỉ làm theo ý của mình.

Diêm Thanh Viên đáng yêu, bí ẩn, khó hiểu, khi nhìn hắn, Nghiêm Hãn Hải mãi mãi không thể hiểu được cậu, luôn muốn tìm hiểu một thế giới phong phú hơn.

Hắn muốn có được sự đáng yêu này, bí ẩn này, nguồn gốc mạnh mẽ này.

Hắn muốn Diêm Thanh Viên toàn tâm toàn ý đặt mình ở trên điều kiện bình đẳng với hắn, có thể làm gì thì làm, mà Diêm Thanh Viên vẫn luôn đặt tư thế của mình quá thấp.

Hắn không cách nào để Diêm Thanh Viên biết mình không hoàn hảo.

Trước mặt Diêm Thanh Viên, sự tức giận và thủ đoạn của hắn trông giống như đang giận dỗi vậy.

Cho nên một khi đã như vậy, vậy chi bằng cứ để mặc.

Nghiêm Hãn Hải đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, ngồi trong xe, bên cạnh ghế sau còn để cuốn sổ, nhưng lần này hắn cũng không vừa lên xe đã bắt đầu làm việc, mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Bởi vì khoảng cách giữa các thành phố, trên đường cao tốc xe cộ qua lại rất nhiều, phong cảnh xung quanh cũng đẹp, sau khi đến đây, đây là lần đầu tiên hắn chú ý đến phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Không khí mùa hè khô nóng, nhưng xung quanh đều lộ ra một chút ánh sáng màu xanh lá cây trông rất vui mắt.

Lúc này thư ký ngồi ở ghế lái luôn vô thức nhân cơ hội nhìn kính chiếu hậu để chú ý đến nhất cử nhất động của Nghiêm Hãn Hải, anh mơ hồ nhận ra tâm trạng của Nghiêm Hãn Hải dường như rất tốt.

"Hôm nay tâm trạng của tam thiếu gia không tệ." Anh rất ít khi nói chuyện khi lái xe, hoặc là nói bởi vì mỗi lần lái xe Nghiêm Hãn Hải đều làm việc, ngoại trừ đề tài công việc anh rất ít khi nói chuyện với Nghiêm Hãn Hải.

"Phải." Nghiêm Hãn Hải cũng không phủ nhận, có lẽ là do ăn no, chỉ cần no bụng tâm trạng luôn vui vẻ.

Thư ký không biết rốt cuộc điều gì đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Nghiêm Hãn Hải, nhưng trong đầu không ngừng hiện ra giọng nói của thiếu niên kia.

Nghiêm Hãn Hải bước vào văn phòng nhìn thấy Nghiêm Y đang ngồi trên ghế văn phòng của hắn, hơn nữa đặt một đống đồ chơi đáng yêu độc đáo trên bàn.

"Cậu chọn đi, cái nào đáng yêu hơn?" Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Nghiêm Y cũng phát hiện Nghiêm Hãn Hải nghiên cứu rất nhiều đối với sự đáng yêu, thẩm mỹ của hắn rất có xu hướng, bình thường chỉ cần thiết kế được hắn khẳng định thường có thể bán tốt.

"Anh nên làm việc nhiều hơn, thay vì lúc nào cũng bắt tôi làm." Nghiêm Hãn Hải cầm mấy con thú bông lên nhìn một lúc, cuối cùng đặt con cá heo xanh nhỏ và sư tử hoa hướng dương lên bàn, tỏ vẻ mình lựa chọn hai con này.

Nghiêm Y nhướng mày, quả nhiên những thứ đáng yêu này để bên cạnh y là nhầm rồi, tuy rằng y thích những thứ xấu mà đáng yêu nhưng không có nghĩa là công chúng có thể chấp nhận.

"Tâm trạng của cậu không tệ." Nghiêm Y cất tất cả đồ chơi vào hộp thú bông mà y mang theo, nhìn con cá heo xanh nhỏ kia, "Trên gấm thêm hoa*, tặng cho cậu làm quà."

*锦上添花 (Cẩm thượng thiêm hoa): Đã đẹp rồi làm cho càng đẹp hơn.

Nghiêm Hãn Hải trông như tùy ý đặt hai món đồ chơi nhỏ trong tủ trưng bày bên cạnh văn phòng, ở giữa tủ trưng bày đã có khá nhiều thứ đáng yêu.

Nghiêm Hãn Hải đột nhiên nhìn những thứ đáng yêu này, mỗi lần đều là do Nghiêm Y đưa tới, trong khoảng thời gian không có Diêm Thanh Viên, tất cả những thứ mà hắn từng cho là đáng yêu đều chỉ tùy tiện đặt ở đây.

Nhưng hiện tại hắn nhìn những món đồ chơi đáng yêu mới được thiết kế này, bày cả một tủ, khác với những món đồ chơi hoàn toàn có giá trị thương mại trước đây, giờ đây hắn đã hoàn toàn có thể hiểu được sự độc đáo và đáng yêu của những món đồ chơi này.

Bởi vì tâm trạng khác nhau nên thời gian nhìn thấy cũng sẽ khác, trước mắt bây giờ là một khung cảnh hoàn toàn khác.

"Sao tâm trạng của cậu bỗng dưng tốt thế, là vì Diêm Thanh Viên à?" Người duy nhất có thể nghĩ đến có thể khiến cảm xúc của Nghiêm Hãn Hải xảy ra thay đổi như thế, cũng chỉ có Diêm Thanh Viên.

"Phải." Nghiêm Hãn Hải cũng không phản bác, thừa nhận vô cùng dứt khoát.

"Xảy ra chuyện gì mà có thể làm tâm trạng của cậu tốt hơn vậy?" Nghiêm Y vẫn luôn rất thích Diêm Thanh Viên, từ sau khi biết đã tìm được Diêm Thanh Viên, tâm tình của y cũng rất phức tạp, làm người Nghiêm gia đã không còn lý do đi gặp Diêm Thanh Viên, nhưng rốt cuộc trong lòng y vẫn hoài niệm thiếu niên luôn làm cho y vui vẻ kia.

"Có lẽ là do thông suốt rồi." Cho đến nay, hắn không hề cảm nhận bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào như chán ghét và tức giận từ Diêm Thanh Viên.

Ngược lại, cho dù hắn có bài xích, lạnh lùng, lãnh đạm hơn nữa, cuối cùng hắn nhận được đều là sự chân thành của Diêm Thanh Viên.

"Viên Viên vẫn luôn là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, cho dù là lúc ở Nghiêm gia, hay là hiện tại, bản tính con người sẽ không thay đổi." Nghiêm Y thông qua Nghiêm Hãn Hải thì biết tình trạng hiện tại của Diêm Thanh Viên cũng không tệ lắm.

"Tôi không muốn so đo chuyện quá khứ nữa." Nghiêm Hãn Hải hiểu được sự yếu ớt của mình từ Diêm Thanh Viên, nếu muốn Diêm Thanh Viên thoát khỏi sự tôn sùng hắn, vậy chi bằng để Diêm Thanh Viên hiểu được mình cần cậu cỡ nào.

"Vậy em ấy phản ứng thế nào?" Nghiêm Y hỏi.

"Nếu đã chuẩn bị sẵn để em ấy không còn cơ hội rời khỏi tôi, vậy thì bất kỳ phản ứng nào của em ấy, tôi đều sẽ trả lời từng cái một, chỉ cần em ấy không rời đi, chuyện gì tôi cũng có thể tha thứ cho em ấy.

Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải vô cùng lạnh lùng, nhưng bên trong sự lạnh lùng này lộ ra sự kiên định vô cùng rõ ràng, Nghiêm Y biết trong đoạn tình cảm này, thật ra Nghiêm Hãn Hải cũng là tư thế tương đối thấp, nhưng vì người mình yêu, cho nên hắn mới có thể cam tâm tình nguyện như thế.

Trong tình yêu, tư thế thấp chẳng có gì đáng xấu hổ, đây chỉ là một cách để bày tỏ muốn được yêu mà thôi.

"Vậy thì khi nào cậu quyết định để em ấy gặp lại người nhà cậu?"

"Thời điểm thích hợp." Nghiêm Hãn Hải rất rõ ràng, bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn chưa chuẩn bị tâm lí tốt như vậy, ép buộc cậu phải đối mặt với chuyện cậu vốn muốn đối mặt, cuối cùng có lẽ sẽ dẫn đến kết cục bi thảm.

"Thật ra tôi có một ý này." Lúc này Nghiêm Y ngồi trên ghế của ông chủ, y ngẩng đầu, nhìn vóc dáng rất cao của Nghiêm Hãn Hải, chắp tay trước ngực, khẽ cười, "Nếu cậu và bạn nhỏ Viên Viên yêu nhau, như vậy trong tương lai nhất định sẽ đạt được mục đích, sau đó, cậu chỉ cần em ấy lấy thân phận người yêu của cậu đưa vào nhà, vậy chẳng phải mọi người vẫn là người nhà sao?"

Tuy là nói thế, nhưng muốn thật sự đạt được kết quả mới là gian nan nhất, mặc dù hắn đã bỏ những hành động lạnh lùng trước đây, nhưng vấn đề thật sự vẫn chưa được giải quyết.

"Con người luôn nói lời thổ lộ tình cảm, từ thổ lộ tình cảm này cũng không phải là những điều vô căn cứ, cậu hiểu rõ bạn nhỏ Viên Viên như vậy, vậy thì nên biết tính cách và hành động của bạn nhỏ Viên Viên, cho dù không biết cũng được, bây giờ bạn nhỏ Viên Viên trở nên thế nào? Tôi cũng không biết."

Nghiêm Y nhún nhún vai, từ trên ghế dành cho ông chủ đứng dậy, mảnh khảnh nho nhã, thật ra y cũng không bị khí thế của Nghiêm Hãn Hải áp bách, lúc này khóe miệng y hơi nhếch lên, ý cười nhàn nhạt.

"Nếu có cơ hội, đưa theo em ấy cùng ra ngoài chơi chút đi." Nghiêm Y nói, "Tình yêu của người trẻ tuổi luôn có đủ loại hoạt động, trước đây điều kiện không cho phép, bây giờ khi điều kiện cho phép, có lẽ các cậu có thể làm một đôi yêu nhau bình thường."

Nghiêm Hãn Hải rũ mắt, hắn vẫn nhớ rõ khoảng thời gian ở bên Diêm Thanh Viên.

Khoảng thời gian đó, Diêm Thanh Viên luôn ở nhà đợi hắn về, hoặc là buổi tối vì nhìn hắn một cái, nói thêm vài câu mà thức đêm không ngủ.

Hắn luôn bận rộn với công việc, bận rộn với cuộc sống, bận rộn đủ thứ, nhưng dù chỉ một lần cũng chưa từng làm bạn đàng hoàng với Diêm Thanh Viên.

Tất cả yêu thương trong quá khứ chẳng qua chỉ là bằng miệng, cho dù đã không còn cần bận rộn làm việc nữa, nhưng dành phần lớn thời gian để thực tập tại công ty của Nghiêm gia, khoảng thời gian hắn ở bên Diêm Thanh Viên lâu nhất, gần như chỉ có khoảng thời gian cậu bị bệnh.

Đột nhiên nghĩ đến điều này, Nghiêm Hãn Hải bắt đầu suy nghĩ lại, có phải hắn đã không cho Diêm Thanh Viên đủ thời gian làm bạn hay không, cũng chính vì như thế, Diêm Thanh Viên không có cảm giác an toàn ở hắn, lúc trước rời đi mới có vẻ không hợp lẽ thưởng như thế.

"Vậy thì mời chịu trách nhiệm về công việc mà anh đã giao cho tôi." Nghiêm Hãn Hải đột nhiên có thôi thúc không muốn tiếp tục nữa, làm người thừa kế Nghiêm gia, thời gian của hắn, tự do của hắn sẽ bị hạn chế trong hoàn cảnh, mà hắn muốn có thêm tự do để làm bạn với người yêu của hắn.

"Nếu như là vì hẹn hò với bạn nhỏ Viên Viên, vậy thì công việc trong khoảng thời gian này tôi vẫn có thể làm." Nụ cười của Nghiêm Y có chút vi diệu, "Tình yêu của người trẻ tuổi phải mãnh liệt, mà ngăn cản người trẻ tuổi yêu đương, đây là muốn bị trời đánh."

——

Diêm Thanh Viên đang làm công việc giúp việc gia đình, công việc của cậu vô cùng đơn giản, nhưng lại vô cùng rườm rà, mỗi ngày mỗi nơi đều phải duy trì trạng thái sạch sẽ nhất.

Lúc này Diêm Đàm đã tập thể dục xong, khi anh ấy từ phòng tập thể dục trong nhà đi ra, nhìn thấy Diêm Thanh Viên đang dọn dẹp, anh ấy cứ cảm thấy sau khi Diêm Thanh Viên dọn dẹp cả nhà, lượng vận động của cậu gần bằng với lượng tập thể dục của anh ấy trong phòng tập thể dục.

"Thật ra những nơi này đều rất sạch sẽ, cho dù là lười biếng một hai ngày cũng sẽ không trở nên bẩn." Lúc này Diêm Thanh Viên đang lau sàn nhà, mà Diêm Đàm trực tiếp ngồi trên mặt đất, không cần nói là bẩn, nơi này quả thực sạch sẽ đến mức có thể tùy tiện ngồi, hoàn toàn không dính bụi.

"Vừa mới rèn luyện xong, tắm rửa sẽ rất thoải mái." Diêm Thanh Viên nửa ngồi xổm xuống trực tiếp ôm lấy cánh tay Diêm Đàm, kéo anh ấy về phòng mình.

"Nhân viên không biết lười biếng, không phải là nhân viên tốt." Diêm Đàm vừa bị Diêm Thanh Viên kéo đi, vừa nói.

"Nếu nói lười biếng, em cũng sẽ lười biếng, chỉ là em thật sự rất thích công việc này một cách đáng ngạc nhiên." Diêm Thanh Viên nói.

"Thích?" Vẻ mặt Diêm Đàm nửa tin nửa ngờ.

"Có thể dọn dẹp sạch sẽ nơi thuộc về chúng ta, chính là vui vẻ." Huống chi không chỉ có cậu và Diêm Đàm sống ỏ đây, còn có Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Hãn Hải, "Nghĩ đến mọi người sẽ thoải mái vì thành quả của em, em đã cảm thấy tất cả đều xứng đáng."

Lại còn có tiền lương rất cao không phải sao?

___

22/1/2023.

15:13:43.