Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 128: Ai mà không có lần hẹn hò đầu tiên chứ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hẹn hò? Diêm Thanh Viên đứng chân trần trên mặt đất, mặt đất lạnh lẽo khiến ý thức của mình thật sự tỉnh táo, Nghiêm Hãn Hải nói muốn đi hẹn hò, là cậu nghe nhầm sao?

"Anh không làm việc hả?" Trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải chẳng khác gì một người cuồng công việc, hắn chỉ cần có thời gian thì sẽ dùng để làm việc, khi hắn không làm việc thì sẽ dùng để học, trong một thời gian dài Diêm Thanh Viên thậm chí không thể tưởng tượng được Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc có cuộc sống riêng tư hay không.

Vì vậy Diêm Thanh Viên không thể tin rằng mình có thể nghe từ hẹn hò từ miệng Nghiêm Hãn Hải.

"Anh cũng cần giải trí một chút." Nghiêm Hãn Hải nói.

Diêm Thanh Viên mím môi, thật ra... Ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng và mong chờ.

Hẹn hò à, cùng Nghiêm Hãn Hải sao? Cậu chưa bao giờ hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải.

Người như Nghiêm Hãn Hải dường như sinh ra đã không có duyên với chữ hẹn hò, nhưng bây giờ... Cậu được mời.

"Nhưng..." Diêm Thanh Viên vẫn có chút do dự.

"Còn vài ngày nữa em phải đi học rồi, khi đó em còn có thời gian ra ngoài chơi sao?" Nghiêm Hãn Hải đương nhiên nhìn ra sự do dự của Diêm Thanh Viên, nhưng rốt cuộc là vì không muốn nên do dự hay là vì ngượng ngùng ngùng nên do dự, Nghiêm Hãn Hải phân biệt được rất rõ ràng.

Sở dĩ hắn chắc chắn như vậy là vì Diêm Thanh Viên đã treo tất cả mong đợi và nụ cười trên khuôn mặt mình.

"Em đi làm bữa sáng." Diêm Thanh Viên đột nhiên nói, Nghiêm Hãn Hải đề nghị muốn ra ngoài ăn, nhưng Diêm Thanh Viên lại cười nói, "Em muốn làm bữa sáng dinh dưỡng ngon hơn, để bổ sung thể lực chúng ta đã tiêu hao ở đây."

Nghiêm Hãn Hải không nói tiếp, chỉ ừ một tiếng.

Diêm Thanh Viên về phòng của mình, chỉ cảm thấy hưng phấn gần như muốn nhảy cẫng lên, cậu sắp đi hẹn hò, cùng cái người dường như mãi mãi không biết cái gì gọi là hẹn hò, Nghiêm Hãn Hải.

Diêm Thanh Viên vào nhà tắm, rửa mặt lần nữa, nhưng nhìn mình trong gương, Diêm Thanh Viên đột nhiên phát hiện dường như mình trông khác hẳn mấy ngày trước.

Nước da của thiếu niên trong gương đã trở lại trắng nõn như bình thường, mà lúc này khóe mắt và đôi môi đỏ ửng vô cùng rõ ràng, khóe mắt cậu còn có thể hiểu là do kích động nên khóe mắt đỏ ửng, nhưng đôi môi...

Ký ức rõ ràng lại nhanh chóng lướt qua đầu Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình gần như sắp nổ tung, ký ức như vậy quả thực chính là đang đột phá điểm mấu chốt của cậu.

Nhưng... Giống như đang nằm mơ vậy, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, lại không ngờ rằng cuối cùng thứ khiến bọn họ gặp nhau không phải như cậu cho là duyên phận, mà là... sự kiên trì của Nghiêm Hãn Hải.

Nội dung của sách đã bị thay đổi, trước giờ Diêm Thanh Viên chưa bao giờ nghĩ đến, dùng phương pháp thích Nghiêm Hãn Hải để né tránh cái chết cuối cùng trong sách.

Chỉ cần những chuyện xấu mà cậu làm không xảy ra, chỉ cần Nghiêm Trạch Thanh không hãm hại Nghiêm Hãn Hải, chỉ cần cậu không ỷ lại vào cha mẹ ruột của cậu nữa, như vậy tất cả đều sẽ phát triển theo hướng tốt hơn, mà người thật sự đẩy cậu vào tình thế tuyệt vọng kia, bây giờ lại nói... Thích cậu.

Diêm Thanh Viên che mặt mình lại lăn lộn trên ga giường, không chỉ thích cậu, họ còn làm loại chuyện này!

Đó là sự thân mật chỉ có giữa những người yêu nhau, nhưng Nghiêm Hãn Hải từ đầu đến cuối không hề tỏ ra một chút mất kiên nhẫn nào, hắn nghiêm túc.

Diêm Thanh Viên từ trên giường ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy không thể giải phóng vui sướиɠ trong lòng, cứ lăn lộn trên giường, cậu thật sự, thật sự vui lắm.

Hóa ra được người mình thích đáp lại mình là một chuyện vui vẻ đến như thế, hóa ra được người khác chạm vào cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy, hóa ra... Cậu có thể cùng Nghiêm Hãn Hải tiếp xúc thân mật như vậy mà không hề đi ngược lại ý nghĩ của bản thân.

A a, cậu háo sắc quá.

Diêm Thanh Viên mở tủ quần áo của mình ra, rất nhiều quần áo trong đây đều là cậu mua từ trên mạng, kiểu dáng đẹp và giá cả thì rẻ, kể từ khi nhận ra mua sắm online có thể tiết kiệm rất nhiều, Diêm Thanh Viên đã quen.

"Bộ quần áo này mặc dù rất đẹp, nhưng hơi có tí xíu không vừa người..." Diêm Thanh Viên lại lấy ra mấy bộ quần áo khác, "Mấy bộ này đều được người khác khen đẹp, nhưng mình đã mặc rất nhiều lần rồi, nếu còn mặc quần áo giống nhau thì không có cách nào cho Nghiêm Hãn Hải kinh hỉ."

Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như vậy, cuối cùng dứt khoát ăn mặc như thường lệ nhưng sạch sẽ thoải mái tươi tắn hơn, Diêm Thanh Viên thậm chí còn nghịch ngợm mái tóc ngắn của mình không ít lần, nhưng cuối cùng Diêm Thanh Viên phải tự cười nhạo bản thân bất kể cậu có nghịch mái tóc của mình thế nào thì nó vẫn vậy.

Vừa nấu ăn vừa hít sâu nhiều lần, Diêm Thanh Viên trước sau vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng, vui vẻ lại nôn nóng, lại không biết rốt cuộc mình đang nôn nóng điều gì, chỉ là không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ mà thôi.

"Em muốn ra ngoài hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải?" Khi Nghiêm Trạch Thanh nghe được tin tức là đang ngồi trên bàn ăn, y hỏi vì sao bữa sáng hôm nay phong phú hơn so với bình thường thì nhận được đáp án.

Nghiêm Trạch Thanh nghi ngờ liếc nhìn Nghiêm Hãn Hải, hắn có biết hẹn hò là gì không? Mặc dù nói ra rất ngại, nhưng không ai trong nhà họ có khái niệm hẹn hò.

"Dạ, hôm nay có thể sẽ ra ngoài cả ngày, cho nên cơm trưa em..." Diêm Thanh Viên muốn nói sẽ chuẩn bị trước phần của Diêm Đàm và Nghiêm Trạch Thanh.

"Không cần đâu, hôm nay anh... Và Diêm Đàm sẽ ra ngoài ăn, anh thấy trên mạng có một nhà hàng rất thú vị, để anh đi xem thử, nếu hương vị không tệ lần sau có thể đưa Viên Viên đi cùng."

Y vô thức đi vòng quanh bếp, có thể nhìn thấy nước sốt mà Diêm Thanh Viên đã chuẩn bị trong bếp của mình, những thứ này hương vị rất ngon.

Trong hơn một năm Diêm Thanh Viên đã hoàn toàn thành thạo kỹ năng dọn dẹp, khắp nơi đều sạch sẽ, khác một trời một vực với tiểu thiếu gia luôn được bảo vệ.

Nghiêm Trạch Thanh trở về phòng của mình, y không định lao đầu vào công việc sớm như vậy, vẫn luôn nỗ lực nhiều năm như vậy, y cũng muốn được nghỉ ngơi.

Tuy nhiên sau khi thực sự thư giãn, Nghiêm Trạch Thanh lại không biết mình nên làm gì nữa, nhưng cho dù y không làm gì, y cũng sẽ không cảm thấy bất an.

Trước đây y luôn cố gắng làm một việc gì đó, chỉ có bận rộn mới có thể an tâm, không thể bị bỏ lại, không thể bị giam cầm, không thể thất bại, không thể... Không thể...

Chỉ cần y thua một chút, sẽ không thể bảo vệ Viên Viên được nữa.

Nhưng giờ đây đã khác rồi.

Không giống vậy, nhưng vẫn rất an tâm.

Y thật sự luôn ở dưới ảnh hưởng của Viên Viên.

Đây có phải là cảm giác lo lắng sau khi làm cha mẹ không? Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên hiểu vì sao rất nhiều bậc cha mẹ thích nói 'vì con cái'.

"Nếu mình có một đứa con, liệu nó có đáng yêu như Viên Viên không?" Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nghĩ.

Nhưng rồi lại lắc đầu, con của y có lẽ rất đáng yêu, nhưng độ đáng yêu thì không thể sao chép được, mỗi người đều có nét đáng yêu riêng.

Nửa người Nghiêm Trạch Thanh dựa vào đầu giường, nhàm chán lướt điện thoại, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Rất hiếm khi ăn không ngồi rồi và ngủ thϊếp đi vào ban ngày.

Khi tìm được xe, Diêm Thanh Viên cho rằng Nghiêm Hãn Hải sẽ gọi thư ký làm tài xế, theo bản năng muốn đến ghế sau, nhưng Nghiêm Hãn Hải đột ngột túm lấy áo Diêm Thanh Viên rồi xách lên ghế phụ.

Diêm Thanh Viên: "Ủa?"

"Hôm nay anh lái xe." Nghiêm Hãn Hải ngồi trên ghế lái, "Ghế phụ thường là ghế dành cho bạn đời, đúng không?"

Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy việc ngồi trong ghế phụ có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng sau khi nghe nói như vậy bỗng cảm thấy ghế phụ thật thiêng liêng.

"Anh đã đến trường dạy lái xe học lái xe rồi hả?"

"Ừ." Nghiêm Hãn Hải khởi động xe.

"Khi học ở trường dạy lái xe có chuyện gì thú vị hông?"

"... Không có."

"Vậy hả? Em xem trên mạng thấy có rất nhiều chuyện cười về trường dạy lái xe á." Diêm Thanh Viên muốn tìm một chủ đề để giảm bớt sự thẹn thùng của mình, "Huấn luyện viên có phải rất hung dữ hông?"

Nghiêm Hãn Hải lắc đầu: "Hắn không dám."

Diêm Thanh Viên bỗng nghẹn lời, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên, dường như không ngờ vậy mà lại nhận được đáp án như vậy."

"Là do thân phận gia chủ tương lai của anh sao?"

"Ừm."

"Có phải rất áp lực không?" Diêm Thanh Viên nghĩ nếu người khác bởi vì thân phận của hắn mà lễ độ cung kính thì cảm thấy hơi khó chịu.

"Không đâu."

"Thật à?"

"Ừm."

Trong mắt Diêm Thanh Viên tràn đầy sáng ngời, chẳng lẽ Nghiêm Hãn Hải thật sự sinh ra để ngồi ở địa vị cao sao?

Nghiêm Hãn Hải nói: "Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, hắn lựa chọn tôn kính anh, vậy anh từ chối làm gì?"

"Ừm..." Diêm Thanh Viên nghĩ, cũng cảm thấy đúng là vậy.

"Nếu sau này bị oan ức, vậy thì trực tiếp ở trước mặt người đó tìm lại thể diện, dùng yêu thương của Nghiêm Trạch Thanh, dùng tình yêu của tôi đối với em, dùng mối quan hệ của em với Nghiêm gia, để bọn họ câm miệng." Lúc Nghiêm Hãn Hải nói những lời này giọng điệu vô cùng bình thản, tựa như chỉ đang tùy ý thảo luận điều gì đó.

"Dùng thân phận để trấn áp người ta không tốt lắm đâu?"

"Em sẽ vô duyên vô cớ đi làm khó người khác à?"

"Sẽ không." Diêm Thanh Viên nghĩ mình có thể trở thành nhân viên có đánh giá kém nhất trong số các nhân viên chuyển phát nhanh, cậu cảm thấy thái độ của mình vẫn rất tốt.

"Vậy vì sao không thể?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.

Tâm trạng Diêm Thanh Viên phức tạp, quả thật... Không có gì không thể.

"Nhưng em cảm thấy em và Nghiêm gia không có..." Mối quan hệ đặc biệt gì, nhưng những lời này cuối cùng vẫn không nói ra.

Bởi vì cậu đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Cậu thích Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải thích cậu, họ làm chuyện thân mật, có phải chính là ngầm thừa nhận bọn họ ở bên nhau không? Cho dù không ngầm thừa nhận thì bọn họ cũng chỉ thiếu một cảm giác nghi thức, bọn họ là chắc chắn.

Nghiêm Hãn Hải là gia chủ tương lai, là người thừa kế của Nghiêm gia, như vậy, có phải... Cậu chính là người yêu của gia chủ không?

Thân phận này đột nhiên cao lên!

Diêm Thanh Viên choáng váng.

Cậu luôn chỉ nghĩ rằng mình thích Nghiêm Hãn Hải, muốn ở bên Nghiêm Hãn Hải, cậu chưa bao giờ chú ý đến vấn đề thân phận.

"Sao vậy?" Nghiêm Hãn Hải chú ý đến vẻ mặt kinh sợ của Diêm Thanh Viên, lên tiếng hỏi thăm.

"Em bỗng cảm thấy em đặc biệt lợi hại, hình như em đã lên bảng người giàu có." Diêm Thanh Viên thực sự kinh hãi với suy nghĩ của mình.

Nghiêm Hãn Hải đột nhiên cười khi nghe những lời của cậu, hắn có thể nói gì đây?

"Phải, mặc dù bây giờ pháp luật không thừa nhận hôn nhân, nhưng anh sẽ cùng em ký một thỏa thuận phù hợp với luật hôn nhân." Ở quốc gia không cho phép kết hôn đồng tính này, Nghiêm Hãn Hải đã suy nghĩ rất nhiều, "Sau đó anh sẽ đưa em ra nước ngoài để lấy giấy chứng nhận."

Diêm Thanh Viên lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, bọn họ... Vì sao lại đột ngột thảo luận đến vấn đề kết hôn?

"Cảm ơn anh." Một lúc lâu sau Diêm Thanh Viên chỉ có thể nói được một câu như vậy, cậu thật sự không biết mên dùng cách nào khác để biểu đạt sự kinh hãi của cậu.

"Nếu em sợ, có thể ẩn hôn*."

*Các thủ tục pháp lý của hôn nhân đã được hoàn thành, nhưng họ không tuyên bố tình trạng "đã kết hôn" của mình với thế giới bên ngoài.

"Gì cơ?" Diêm Thanh Viên không rõ nguyên nhân.

"Dù sao muốn chấp nhận thay đổi thân phận dù sao cũng khó." Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ để ý những hư danh và bên ngoài này, chỉ cần anh có thể đảm bảo Diêm Thanh Viên là người yêu của hắn, vậy là đủ rồi.

Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy vi diệu: "Chúng ta như vậy hình như là đang xem mắt?"

Nghiêm Hãn Hải nghẹn lời: "Cái gì?"

"Khi xem mắt không phải sẽ nói một chút cái nhìn về tương lai và quan niệm về hôn nhân sao? Em cảm thấy bây giờ chúng ta chính là đang thương lượng ngày kết hôn." Diêm Thanh Viên nhớ đến mình những câu chuyện gây cười mà cậu đã đọc trên mạng.

Sắc mặt Nghiêm Hãn Hải hơi cứng đờ, khóe miệng hơi mím, dường như cũng đã nhận ra có chút vi diệu.

"À thì, có phải anh nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ ở đâu không..." Diêm Thanh Viên luôn cảm thấy điều này không phù hợp với phong cách của Nghiêm Hãn Hải.

Rốt cuộc Nghiêm Hãn Hải cũng chỉ mười tám, sao có thể có kinh nghiệm hẹn hò? Có bệnh mới lo tìm thầy, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ linh tinh, bây giờ tất cả đều ở trong đầu, nghĩ cái gì thì có cái đó.

Sự trầm mặc của Nghiêm Hãn Hải khiến Diêm Thanh Viên xác định hắn nhất định lén che giấu cái gì đó, đột nhiên bật cười.

"Hẹn hò mà, thật ra là hai người cùng nhau chơi, vui vẻ mới là mục đích cuối cùng, mặc dù em không biết hẹn hò là như thế nào, nhưng... Thật ra chúng ta chơi vui vẻ là được."

Nghiêm Hãn Hải rất hiếm thấy lộ ra vẻ trúc trắc.

"Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi." Nghiêm Hãn Hải rất hiếm thấy lộ ra vẻ bối rối, mang theo chút ngượng ngùng, hắn thật sự không giỏi hay là do đối tượng là Diêm Thanh Viên mà trở nên không giỏi, Nghiêm Hãn Hải gần như chẳng thể phân biệt.

"Được." Diêm Thanh Viên không cười, nhưng vẫn luôn len lét nhìn Nghiêm Hãn Hải, nhìn thấy dáng vẻ trúc trắc hơn nữa nỗ lực như vậy, thật là lời to!

Có lẽ Nghiêm Hãn Hải cảm thấy mình nói sai nên hơi ngượng, mặc dù sau đó trong xe im lặng, nhưng thật ra Diêm Thanh Viên vô cùng vui vẻ.

Bởi vì thật sự rất thú vị.

Nghiêm Hãn Hải chọn địa điểm ngoài trời, Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt khi nhìn thấy công viên giải trí rộng lớn.

Mặc dù cậu chưa bao giờ đến công viên giải trí này nhưng cậu vẫn thường đến chơi cùng Nghiêm Trạch Thủy, chỉ là không ngờ Nghiêm Hãn Hải lại chọn nơi này.

Hắn đã từng đến đây chưa? Đối với đại vương tiết kiệm Nghiêm Hãn Hải mà nói nơi này hoàn toàn cần tiêu phí, đây có phải là lần đầu tiên đến hay không? Diêm Thanh Viên đột nhiên có một loại cảm giác tự hào 'đây là nơi của em, em quen thuộc, em có thể chủ đạo anh', đôi mắt đều sáng lên.

Những nơi này đối với cậu mà nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cậu có thể nhìn thấy bộ dạng thú vị hơn của Nghiêm Hãn Hải.

Tiểu ác ma trong lòng Diêm Thanh Viên đang ngo ngoe rục rịch, dù sao ở nơi này ấy mà, con người luôn muốn thách thức giới hạn mà, Nghiêm Hãn Hải bình tĩnh như vậy cũng luôn có chỗ cảm thấy ngượng ngùng mà!

Cả người Diêm Thanh Viên bắt đầu nóng lòng muốn thử, nhất định phải đào ra nhiều biểu cảm của Nghiêm Hãn Hải hơn!

___

25/2/2023.

22:56:36.
« Chương TrướcChương Tiếp »