Chương 131: Đi tìm Viên Viên đi

"Chúng ta đi đâu vậy." Lúc này mấy bạn học ngồi ở ghế sau xe, nhìn Diêm Thanh Viên ngồi ở ghế phụ, mấy bạn học đều cứng đờ cả người, mặc dù bọn họ không hiểu, nhưng cũng đủ nhìn ra thân phận của hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong trường.

Cũng không biết vì sao ma xui quỷ khiến liền đi theo, bởi vì khi đối phương hỏi có muốn cùng đi ăn hay không, trong đầu mọi người đều đồng ý, đối mặt với người như vậy bọn họ theo bản năng có chút không thích nghi được, theo bản năng đồng ý yêu cầu của đối phương.

Rõ ràng là được mời đi ăn, nhưng dường như ai cũng cảm nhận được mệnh lệnh từ thái độ của họ.

Lúc này người đang lái xe là Nghiêm Hãn Hải, vẻ đẹp quá đỗi thu hút và giọng nói lạnh lùng dễ nghe của đối phương khiến thần kinh của thẳng nam* ngồi ở ghế sau lúc này cũng bắt đầu căng thẳng, loại cảm giác này hoàn toàn giống như một giống dực đang cảm thấy tự ti khi thấy một người đàn ông chất lượng tốt hoàn toàn không thua kém xuất hiện bên cạnh.

*直男 (Trực nam): Thẳng nam này là ngược lại với tra nam á, từ để chỉ những người đàn ông, con trai có tính cách ngay thẳng, thẳng thắn, chính trực. Chứ không phải là mấy ông không bị cong =)

"Tui cũng không biết." Vẻ mặt Diêm Thanh Viên rất bất đắc dĩ, cậu và Nghiêm Hãn Hải xác nhận bắt đầu quan hệ yêu đương, Nghiêm Hãn Hải vẫn nghiêm túc làm việc giống như trước đây, nhưng bọn họ thỉnh thoảng vẫn ra ngoài hẹn hò.

Rồi một ngày nọ khi Diêm Thanh Viên đang dọn phòng thì nhìn thấy một cuốn sổ hẹn hò, trong đó ghi dày đặc tất cả các địa điểm có thể hẹn hò, lúc này Diêm Thanh Viên mới biết sao họ có thể có một cuộc hẹn lâu dài như vậy mà không có bất kỳ sự lặp lại nào, lúc đó chỉ cảm thấy dở khóc dở cười đồng thời lại cảm động.

Trong xe vô cùng thoải mái, nhưng lúc này ba người ngồi ở ghế sau đều căng thẳng, có cảm giác như có thứ gì đó sắp vỡ ra, cảm giác vô cùng lạ lùng.

Tổng cộng có bốn chiếc xe, Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Trạch Thanh, Diêm Đàm và thư ký là tài xế, giá trị của bốn chiếc xe chỉ nhìn thôi cũng biết là xa xỉ, các chàng trai ít nhiều cũng yêu thích những chiếc xe này, tất nhiên họ cũng nhận thấy sự khác biệt giữa những chiếc xe này.

Mà lúc này trên xe thư ký là các cô gái, trong xe không gian rộng rãi cho nên trên xe có càng nhiều người, các cô gái chen chúc nhau ríu rít nói chuyện không ngừng.

"U là chời..." Lúc này các cô gái nhìn tin tức xe do thư ký cung cấp, sau khi kiểm tra được giá cả phía trên, ai cũng hít một hơi khí lạnh: "Đắt vậy à, nhưng Diêm Thanh Viên trông cũng không giống con của nhà giàu."

Thư ký có khổ mà không thể nói, quả thật không phải con nhà giàu, nhưng cậu hơn con nhà giàu, anh bội phục Diêm Thanh Viên từ tận đáy lòng, có trời mới biết một tiểu thiếu niên lạ lẫm vậy mà có thể khiến cho cả Nghiêm gia đều xem với con mắt khác (1), càng trực tiếp chiếm được trái tim gia chủ Nghiêm gia trong tương lai, điều này ở trong mắt thư ký gần như chính là Đát Kỷ (2) thời nay, thật đáng sợ.

(1) 另眼相待: Ý là tỏ vẻ đặc biệt chiếu cố; ưu đãi.

(2) Phần giải thích về bà này khá dài, mình chỉ tóm gọn trên đây thôi, ai muốn hiểu hơn thì mình sẽ để chú thích kỹ ở cuối chương nha. Đát Kỷ luôn được mô tả là kỹ nữ có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa, vì bà này mà khiến cho thời đại này sụp đổ. Được ví với "Hồng nhan họa thủy".

"Cậu ấy có bạn bè lợi hại như vậy, tui cũng muốn có bạn bè lợi hại như vậy, bây giờ tui đã tin cái gọi là bạn thân nhà giàu trên mạng nói không phải là gạt người, thật sự có như vậy." Các cô gái bàn tàn sôi nổi vừa xúc động vừa ngưỡng mộ.

"Cầu phú bà bao nuôi đê, ai có thể bao nuôi tui không."

Thư ký yên lặng lái xe.

"Đúng rồi, vừa rồi hai người đến phòng học của tụi em là một đôi anh em, vậy anh cũng vậy hả?" Các cô gái hỏi thư ký.

"Tôi là thư ký của tam thiếu gia." Thư ký nói.

"Quào, tam thiếu gia, đúng là ra trò ra dáng* nha, u là chời..." Mặc dù mấy cô gái cho rằng mình đã hạ thấp giọng nhưng thật ra ai cũng có thể nghe rõ ràng giọng điệu của họ.

*像模像样: Hình dung dáng vẻ long trọng, nghiêm túc.

Thư ký giật giật khóe miệng, không gọi tam thiếu gia thì gọi là gì? Ông chủ tam? Boss tam chắc? Bọn họ cũng đâu phải mở công ty game đâu chứ.

"Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải, cứ cảm thấy cái tên này nghe rất quen, á, tui nhớ có một blogger trên Weibo hình như có cái tên này, có điều blogger này đã lâu rồi không cập nhật, nghe nói là người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Nghiêm thị, đó là người đàn ông phụ trách mạch máu kinh tế đấy, mặc dù tui không biết mạch máu kinh tế là gì, bà từ từ đã tui mở Weibo thì mấy bà cũng thấy mà."

Cô gái nói xong thì mở Weibo, đưa cho những người khác xem, trong đó có hai ba cô gái cũng sôi nổi nói: "Cái này tui cũng theo dõi nè, nghe nói có rất nhiều chuyện không giải quyết được thì tìm anh ta là có thể giải quyết, thật giống như cái gì cũng có thể làm được, gia cảnh của anh ta tuyệt đối không bình thường."

"Đúng đó đúng đó, tui đã tìm kiếm anh ta trên mạng, tìm kiếm... Chính anh ta... Chờ đã, ủa?" Các cô gái dường như đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.

"Người các cô nói chắc là tam thiếu gia." Một câu nói của thư ký lập tức như rơi vào đầm nước sâu không gợn sóng, lập tức khiến tất cả mọi người kinh hãi.

"Cái gì? Thật sao? Nghiêm Hãn Hải trong truyền thuyết kia?"

"Chời ơi, không thể nào không thể nào, thiệt hay giả, ông trời của tui ơi, đó chính là phú hào thuộc top đó, có quan hệ gì với Diêm Thanh Viên vậy?"

"Có lẽ vậy." Nghiêm Kỳ Thúy nói.

Tịch Hạc bĩu môi: "Em không thích nghe sự thật."

Đương nhiên bà cũng biết, bà cũng có thể tưởng tượng được lúc trước sau khi cậu biết những chuyện này rốt cuộc gánh chịu bao nhiêu áp lực tâm lí, nhưng bà cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật sự đã nghĩ quá nhiều, bọn họ ngay từ đầu có thật sự hận cậu hay không đã là một vấn đề cần phải thảo luận.

"Một đứa nhỏ luôn nghe chủ ý của mình thật ra cũng có chút khó giải quyết, thằng bé chỉ có duy nhất điểm này là không đáng yêu." Tịch Hạc lén oán thầm, sao không thể ngốc hơn chút nữa đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

"Thằng bé không phải có ý kiến gì với chúng ta, chỉ là đứa nhỏ này không tự tin." Nghiêm Kỳ Thúy tùy ý ngồi trên sô pha khác, vẻ mặt của ông nghiêm túc, dường như những gì đang được thảo luận không phải là vấn đề cá nhân mà là phân tích đối thủ trên bàn đàm phán, "Không phải thằng bé không thích chúng ta, mà là không biết đối mặt như thế nào, hiện giờ thằng bé đã có can đảm đối mặt nhưng không có can đảm chủ động."

"Không lẽ cứ phải chờ thằng bé chấp nhận?" Tịch Hạc thật sự cảm thấy thời gian như vậy có hơi dài.

"Nếu em muốn gặp thằng bé đến như vậy, sao không tự mình đi?" Nghiêm Kỳ Thúy cũng không cho rằng vợ của mình sẽ để ý chút thể diện này.

Tịch Hạc chậc một tiếng, giang hai tay tựa vào lưng sô pha: "Ép chặt quá, em sợ thằng bé lại chạy mất."

"Sẽ không, lần này Nghiêm Hãn Hải sẽ không để thằng bé làm như vậy nữa." Mặc dù Nghiêm Hãn Hải không cách nào hiểu nổi Nghiêm Hãn Hải, nhưng duy nhất chỉ có thái độ đối đãi với Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải vẫn kiên trì trước sau như một.

"Chỉ hy vọng thằng bé có thể chịu gặp mọi người." Dù sao Tịch Hạc vẫn có chút kiêng dè.

Kiêng dè Diêm Thanh Viên, Tịch Hạc cảm thấy mình thật sự không phải tai họa ghê gớm gì đó, cậu con trai nhỏ mình luôn yêu thương vậy mà dám chạy trốn, điều này khiến cho Tịch Hạc chịu đả kích rất lớn vì bà đã nghĩ rằng ít nhất mình đã làm tốt chuyện nuôi nấng Diêm Thanh Viên.

Sau khi Nghiêm Trạch Thủy cúp điện thoại,

anh nửa dựa vào đầu giường, không hiểu sao không buồn ngủ.

Anh xuống giường, mở cửa phòng ngủ, ở trong căn nhà quen thuộc này, hiện tại lại giống chỉ còn lại một mình anh.

Sau khi mở chốt của Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thủy im lặng một lúc, không bước vào, em hai này của mình vẫn rất chú trọng sự riêng tư của bản thân.

Đi đến của phòng Diêm Thanh Viên, căn phòng này lúc nào cũng mở ra, Nghiêm Hãn Hải đã không sống ở đó dù chỉ một ngày, mọi thứ vẫn như lúc Diêm Thanh Viên rời đi.

Trong căn phòng quen thuộc này, nhắm mắt lại vẫn nhớ về quá khứ, thiếu niên đã từng ở trong căn phòng này, và dáng vẻ khi thiếu niên nghe thấy tiếng của anh sẽ lập tức chạy ra.

Muốn gặp không? Muốn gặp lắm.

Nghiêm Trạch Thủy lộ vẻ bất đắc dĩ, anh luôn là người nghe lời cha mẹ, bây giờ cũng vẫn như vậy.

Anh trông coi biệt thự này, giống như nơi này mới là nhà thật sự của bọn họ, anh mãi mãi sẽ không rời đi, chờ đợi người nhà trở về.

Nhưng có thật sự là như vậy không?

Nếu như, anh chủ động đưa người nhà trở về, đó có phải là trở về không.

Nghiêm Trạch Thủy ngồi trên giường, nơi này đã không còn lưu lại hơi thở của Viên Viên, dù vậy anh vẫn có thể cảm nhận được sự bình tĩnh khi ở căn phòng này.

Haiz...

Nghiêm Trạch Thủy cười khổ một tiếng, người như anh thật đúng là khó hầu hạ mà.

Cũng không biết thư ký của anh rốt cuộc chịu đựng anh như thế nào.

Từ ảnh chụp mà xem, bây giờ em hai và em ba sống rất vui vẻ, tuy rằng nói như vậy rất kỳ lạ, nhưng quả nhiên chỉ cần nơi có Viên Viên, sẽ rất vui vẻ.

Ngày hôm sau Nghiêm Trạch Thủy đến công ty dặn dò một số chuyện, quản lý trong nhà giao cho Hứa Tam Tối, anh muốn đi thăm Viên Viên, cũng muốn thăm em hai em ba mình lo lắng, đồng thời cũng muốn xem liệu anh có còn chỗ đứng trong hoàn cảnh như vậy hay không.

Nghiêm Trạch Thủy rất ít khi xúc động đi làm cái gì như vậy, anh biết rõ cuộc sống của mình từ khi sinh ra đã nên chỉ có Nghiêm gia, mà hiện tại làm những việc này giống như đang phản bội chuẩn mực cuộc sống của anh, vậy mà không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy buồn cười, sau đó thậm chí nhịn không được cười khẽ ra tiếng, thậm chí ngay cả người bên cạnh cũng nhịn không được nghi ngờ nhìn về phía anh, Nghiêm Trạch Thủy vẫn không dừng lại.

Thật ra thỉnh thoảng mặc kệ như vậy một lần, cũng không có gì không tốt, cho dù không phải Diêm Thanh Viên mà anh vẫn luôn gửi gắm, anh cũng nên làm được chuyện như vậy.

Anh không thể dùng Diêm Thanh Viên làm cái cớ nữa.

Khi Nghiêm Trạch Thủy xuống máy bay có chút mờ mịt, lần này anh không nói cho ai anh đi đâu, cũng không cho ai đón, nhưng sau khi mất đi sự sắp xếp của mọi người, Nghiêm Trạch Thủy vậy mà có sự hoang mang ngắn ngủi.

Bây giờ anh... Có phải nên bắt taxi không?

Nghiêm Trạch Thủy nhìn hàng dài xe taxi, không khỏi nhướng mày, xem ra phải đợi rất lâu đấy.

Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn biết hiện tại Diêm Thanh Viên bọn họ ở đâu, có điều chỉ là một địa chỉ trong tay anh, nhưng đến bây giờ Nghiêm Trạch Thủy mới chợt nhận ra, tuy rằng cũng chỉ là một ít chữ, nhưng muốn tìm được ở đây, thật ra không dễ tí nào.

Anh tự xưng là cái gì cũng có thể làm rất tốt, nhưng bây giờ lại căng thẳng chỉ vì lo lắng liệu có lạc đường hay không.

Nghiêm Trạch Thủy mặc quần áo bình thường, mang theo một cái vali rất nhỏ và điện thoại, ngồi lên taxi.

"Nếu muốn đến thành phố lân cận thì có tàu xuyên tuyến*, một giờ một chuyến, nếu không tôi đưa ngài thẳng đến chỗ tàu xuyên tuyến?" Tài xế rất tốt bụng đề nghị với Nghiêm Trạch Thủy.

*直通车: Tàu xuyên tuyến ban đầu có nghĩa là từ thành phố này sang thành phố khác, trong quá trình lái xe nếu không xảy ra sự cố thì về nguyên tắc phương tiện sẽ không dừng ở bất kỳ ga trung gian nào mà đến thẳng điểm đến của phương tiện, thuận tiện cho hành khách để đi du lịch và hơn thế nữa. Tiết kiệm thời gian một cách tối đa, tương tự như xe chạy thẳng. (Mình không biết có phải gọi vậy không nữa, edit bừa đấy )

"Làm phiền ngài rồi." Trong lòng Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy biết ơn lắm.

"Được rồi." Lúc đầu tài xế còn do dự nghĩ một người đàn ông cao lớn như vậy có thể không dễ ở chung hay không, nhưng sau khi nói chuyện vài câu mới phát hiện người này thật ra nói vô cùng nhiều, đề tài gì cũng trả lời được, không nhịn được trêu chọc nói, "Ngài không phải là marketing đó chứ?"

"Sao lại hỏi như vậy?" Nghiêm Trạch Thủy ngạc nhiên.

"Do thấy cậu nói rất nhiều đó a ha ha ha ha."

Nghiêm Trạch Thủy cũng khẽ cười, anh không thích hợp để giao tiếp với người khác, nhưng dưới sự nỗ lực, anh cũng thể được người ta khen ngợi.

Diêm Thanh Viên cũng nỗ lực cẩn thận như vậy, cũng giống như anh.

Đột nhiên Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy, có lẽ hiện tại Viên Viên thật sự sống rất tốt cũng không chừng.

Mặc dù Nghiêm Trạch Thủy thường xuyên đi đến thành phố nơi Nghiêm Y ở để báo cáo công việc, nhưng trước giờ anh chưa từng đến thành phố xung quanh, phần lớn thời gian anh đều dành cho việc học và công việc, rất ít khi làm gì ngoài công việc.

Tàu xuyên tuyến rất đông đúc, chiều cao của anh có vẻ rất hạn chế trên tàu, nhưng đây cũng là một trải nghiệm rất mới lạ đối với anh.

Luôn mang điện thoại bên người, thỉnh thoảng anh vẫn theo dõi thông tin của nhóm công việc, lại phát hiện trong nhóm luôn rất náo nhiệt hôm nay lại đặc biệt vắng vẻ, thật giống như nhiệt tình của mọi người đối với công việc lập tức giảm bớt.

Nghiêm Trạch Thủy nheo mắt lại, không phải là anh không ở đây ở những người này liền lười biếng đó chứ?

Nhưng mà, không thể tưởng tượng nổi, vậy có lẽ... Thât sự rời xa anh một khoảng thời gian cũng không sao?

Cuối cùng Nghiêm Trạch Thủy không nhịn được nữa gọi điện cho thư ký hỏi xem hiện tại công ty có nhu cầu đặc biệt nào hay không, nhưng thứ ký nói với anh bằng thái độ khác thường: "Việc công ty ngài không cần lo lắng, ngài trước tiên làm chuyện riêng tư của ngài."

Thư ký trực tiếp cúp điện thoại của Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thủy vẻ mặt hoang mang nhìn điện thoại đã cúp, dở khóc dở cười.

Tàu xuyên tuyến đến thành phố nơi Diêm Thanh Viên ở, không hiểu sao Nghiêm Trạch Thủy nghe thấy tiếng trái tim đập nhanh hơn của mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, từ khi nào anh lại có loại tâm lí rụt rè này.

Đầu tiên Nghiêm Trạch Thủy đi dạo quanh thành phố vài vòng, anh muốn mua một số món quà mang theo, nhưng lại cảm thấy hành động mua quà này gần như trực tiếp cắt đứt quan hệ giữa anh và Diêm Thanh Viên, có vẻ quá mức xa lạ.

Lúc Nghiêm Trạch Thủy ngồi trên xe taxi đến đây, vốn tưởng rằng sẽ tìm thêm một đoạn đường nữa, nhưng không ngờ tài xế trực tiếp dừng ngay trước cửa.

"Có thể vào thẳng ở đây không?" Nghiêm Trạch Thủy hơi bất ngờ, dựa theo suy nghĩ của Nghiêm Trạch Thanh hẳn là sẽ không ở khu vực không an toàn mà người khác có thể tùy ý ra vào.

"Lúc trước không phải đăng ký ở cổng sao." Tài xế vừa nói vừa nghe được thông báo hoàn tất thanh toán, xoay người lái xe rời đi.

Nghiêm Trạch Thủy ngẩng đầu, nhìn tòa nhà này, cũng không phải là một tòa nhà đơn lẻ, nhưng trang trí tổng thể nghiên cứu cơ sở vật chất an ninh được thực hiện tốt, mặc dù có thể trực tiếp đi xuống tầng dưới nhưng không thể vào cửa.

Nghiêm Trạch Thủy nhìn cửa điện tử*, hô hấp bất giác bắt đầu dồn dập, tay anh đang treo lơ lửng trên thiết bị liên lạc điện tử để bấm chuông cửa, chậm chạp không thể ấn xuống.

*Cửa điện tử

Chú thích về Đát Kỷ:

Đát kỷ là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu thứ hai của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.

Hình tượng phổ biến nhất về Đát Kỷ có lẽ là sự tích do hồ ly tinh hóa thành. Trong nhiều câu chuyện cổ đến tiểu thuyết, sân khấu, bà luôn được mô tả là kỹ nữ có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa. Tuy nhiên, do là yêu tinh và có nhiều hành vi trực tiếp hoặc gián tiếp làm chết quá nhiều người, nên dân gian thường gọi bà là yêu cơ. Tác phẩm Phong thần diễn nghĩa, một tiểu thuyết phổ biến hình tượng Đát Kỷ nhất, mô tả Đát Kỷ họ Tô, là con gái của Tô Hộ (蘇護), chỉ là người bình thường, nhưng trên đường dâng nạp cho Trụ Vương đã bị hồ ly tinh nhập xác để thực hiện nhiệm vụ của Nữ Oa giao cho làm cho Trụ Vương mê muội và nhà Thương sụp đổ, tạo điều kiện cho nhà Chu thu phục thiên hạ.

Bà cùng với Muội Hỉ nhà Hạ, Bao Tự nhà Chu và Ly Cơ nước Tấn được xem là Tứ đại yêu cơ (四大妖姬), là những ví dụ điển hình của "hồng nhan họa thủy" (紅顏禍始), tức mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.

___

27/2/2023.

21:29:01.