Chương 20

Lương Diệp một tay bắt được sổ con rồi tuỳ ý vung lên, kéo sổ gấp ra thật dài, y chống đầu liếc qua: “Vỡ đê Vân Thuỷ ở quận Hà Tây, ba huyện xuất hiện dịch bệnh, hừm.”

Vương Điền hỏi: “Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm gì?”

Lương Diệp quăng sổ con ra, giơ tay lên gãi gãi cằm của con chim màu lam: “Quận Hà Tây cách đây rất xa, liên quan gì đến trẫm.”

Bỗng nhiên Vương Điền cảm thấy bi ai thay cho bách tính của Lương quốc: “Dù gì bọn họ cũng là con dân của ngươi, ngươi còn mới nói mình là Hoàng đế, bây giờ bọn họ như thế ngươi lại không thèm quan tâm đến, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?”

Bỗng nhiên Lương Diệp nghiêng người sang, một tay chống đầu cười với hắn: “Ngươi là cái thá gì, cũng dám dạy trẫm, hửm?”

Giọng nói của Vương Điền mang theo vài phần tức giận: “Hiện tại ta lại cảm thấy có nội triều cũng là chuyện tốt, nếu Lương quốc thực sự lọt vào trong tay của loại người như ngươi, sợ là đã sớm xong đời.”

Lương Diệp chậm rãi ngáp một cái, rũ mắt nắm lấy cánh của chim nhỏ màu lam: “Hôm nay tâm tình của trẫm khá tốt, không chấp nhất với ngươi, lần sau còn dám nói năng như vậy với trẫm, trẫm lập tức chặt đầu ngươi xuống làm ổ cho nó.”

Vương Điền nói: “Bách Lý Thừa An được Thái phó tiến cử đi chẩn tai, quốc khố tiền triều suýt chút nữa là hết sạch vì chuyện này, hiện tại quận Hà Tây lại bùng phát ôn dịch, thuế ruộng cũng không đủ, mà quận Hà Tây lại tiếp giáp với Nam Triệu, một khi tình huống này không thể khống chế kịp thời, rất có thể Nam Triệu sẽ thừa cơ hội ra tay.”

Lương Diệp rũ mắt, ngay cả ‘hừ’ cũng không thèm ‘hừ’ một tiếng, Vương Điền cảm thấy có hơi kỳ quái, cảm thấy hôm nay tên điên này có hơi ỉu xìu, nhưng vẫn nói tiếp: “Ngoại trừ lúc đầu Bách Lý Thừa An bị ám sát mấy lần, hiện tại nội triều cũng không có động tĩnh gì nữa, điều này không bình thường.”

Vương Điền vuốt ve cạnh ghế: “Là Thôi thị xảy ra vấn đề gì, hay là do trong khoảng thời gian này ta có cử động khác thường nên trong nhất thời khiến bà ta không dám hành động thiếu suy nghĩ…”

“Lương Diệp, ngươi có đang nghe hay không?” Vương Điền ngẩng đầu, thấy bộ dạng của y vẫn là rũ mi cụp mắt nửa ngủ nửa tỉnh, tức giận đến đập bàn một cái, nói.

“Ngươi rất phiền.” Lương Diệp lại nghiêng người nằm ngửa mặt trên giường, chim nhỏ màu lam run bộ lông vũ nhảy tới nhảy lui trên bụng y, giọng nói của y khàn khàn mang theo vài phần lười biếng: “Còn dông dài hơn cả lão đầu Thái phó kia, ngươi cũng không phải là Hoàng đế thật, quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì?”

“Ngươi tưởng ta muốn quan tâm?” Vương Điền thấy bộ dạng lười nhác như không xương của y thì cảm thấy đau đầu, nếu dưới tay hắn có một nhân viên như vậy, đã sớm đuổi đi xa tám trăm dặm: “Ngươi đưa giải dược cho ta để ta xuất cung, ta bảo đảm đời này không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”

Lương Diệp nhắm mắt lại nói: “Nghĩ hay lắm, ngươi thú vị như thế, trẫm còn chưa chơi chán.”

Vương Điền nhếch khóe miệng, mỗi lần hắn giao lưu với Lương Diệp đều có thể cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là lãng phí thời gian, hắn bước đến bên giường, xoay người nhặt tấu chương dưới đất lên.

“Thật ra trẫm có hơi tò mò, trước khi trẫm chưa trở lại, ngươi ở trong hoàng cung một tháng trời, sao lại không chạy đi?” Cánh tay của Lương Diệp rũ xuống khỏi giường, đè lên một góc của tấu chương đang nằm dưới đất, mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn hắn.

Vương Điền đứng cạnh giường, cầm một góc khác của tấu chương, mắt nhìn về phía y, sương khói lượn lờ mờ mịt bay ra từ lư hương, trong lúc nhất thời, cả tẩm điện yên tĩnh đến nổi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Lương Diệp nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp như đang nói mớ: “Tụ tiễn nọ được làm rất khéo léo tinh xảo, ngươi vốn muốn gϊếŧ trẫm, thay thế vị trí của trẫm.”

Vương Điền giật giật khóe miệng.

Xuyên qua cũng không phải là một chuyện tốt, xã hội phong kiến là sẽ ‘ăn’ người, Hoàng đế là người có địa vị, quyền lực cao nhất của thế giới này, so với bị trói buộc bởi quá nhiều thứ của thời đại lạc hậu này, hắn tình nguyện trở thành người cầm quyền nắm quyền sinh sát trong tay kia.

“Cờ sai một nước, có chơi có chịu.” Vương Điền chậm rãi nhét tấu chương vào trong tay áo: “Hiện tại mạng của ta nằm trong tay ngươi, tất nhiên cần phải để ngươi sống sót trước đã.”

Lương Diệp nhắm mắt lại không nói tiếp, hơi thở nhẹ đến mức khiến người khác không thể nhận thấy, hiện tại khi Vương Điền nhích lại gần mới phát hiện mặt y tái nhợt đến doạ người, thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh, thấy là biết có gì đó không ổn.

Khó trách hôm nay an tĩnh như vậy.

“Lương Diệp?” Vương Điền giơ tay lên định đẩy y một cái, còn chưa kịp đυ.ng đến góc áo của y, cổ tay đã bị người nắm chặt, đau đến hắn nhăn nhó cả gương mặt: “Buông ra!”

Chim nhỏ màu lam bị doạ, hoảng sợ đập cánh bay tán loạn trong phòng.

Đột nhiên lực nắm trên cổ tay mạnh hơn, Vương Điền không kịp phòng bị đã lảo đảo mấy bước, bắp chân đυ.ng vào thành giường, Lương Diệp chộp lấy đai lưng của hắn rồi lôi cả người hắn lên giường, hắn chưa kịp phản ứng, chân dài của y đã gác lên đùi hắn, cánh tay vòng qua lưng không cho hắn nhúc nhích, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.

Tấu chương bị bung ra lần nữa rơi xuống giữa hai người, một trang giấy hơi mỏng vừa lúc chặn gương mặt của đối phương lại, Vương Điền trừng mắt nhìn chữ viết vì khoảng cách quá gần mà trở nên mờ nhạt, nói: “Ngươi lại phát bệnh gì nữa! Đứng dậy!”

Hơi thở phả ra khi Lương Diệp cười khiến cho trang giấy khẽ mấp máy: “Mùi hương trên người của ngươi khá dễ chịu, ngủ chung với trẫm một lát đi.”

Tất nhiên Vương Điền không chịu, lại nghe thấy tên này thong dong nói: “Ngươi không chịu thì để cho trùng tử trên người của ngươi ra chơi.”

Động tác giãy giụa của Vương điền lập tức cứng đờ, định nói đạo lý với y: “Một lát nữa ta còn phải nghị sự với Văn Thái phó.”

“Không đi.”

“Không có bảo ngươi đi!” Vương Điền dán sát lên người y, vừa khó chịu vừa quỷ dị, nếu không phải có trang giấy ngăn cách giữa hai người thì có thể là họ đã hôn luôn rồi: “Ngươi muốn tìm người ngủ chung với ngươi thì để ta tìm cho ngươi, thơm hay thối đều có hết.”

“Trẫm mới không thèm cung nữ bị huỷ dung.” Lương Diệp cười nhạo, chắc là cảm thấy tờ giấy kia vướng bận, cầm lên ném xuống đất, vùi đầu vào cổ hắn hít một hơi thật sâu, cực kỳ giống một tên biếи ŧɦái.

Vương Điền tê cả da đầu, lại cảm thấy cái trán của y lạnh đến doạ người: “Có phải ngươi đột phát bệnh hiểm nghèo gì hay không?”

Nửa người của Lương Diệp nặng trĩu đè lên người hắn, hơi thở trở nên đều đều kéo dài, mặc kệ Vương Điền có kêu cỡ nào cũng không hề có ý định mở mắt.

Vương Điền nhìn chằm chằm gương mặt giống mình y đúc như đang soi gương một hồi, lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.

Lúc cái tên điên này an tĩnh, miễn cưỡng coi như đẹp trai bằng một nửa hắn.

Đẹp trai hút hồn, người ghét chó chê.