Chương 10

Một giây trước khi ngã xuống, hắn được một đôi tay rộng lớn ấm áp đỡ bả vai, cùng lúc đó, giọng điệu lạnh như băng độc đoán của Lục Chấp truyền đến: "Không sao chứ?"

Giản Úc lắc đầu: "Không sao đâu."

Theo Lục Chấp tới gần, một đạo hương gỗ trong trẻo truyền đến, làm cho đại não hỗn độn của hắn thanh tỉnh không ít.

Sau khi xác nhận hắn không có vấn đề, Lục Chấp lui ra một bước.

Khoảng cách gần xát trước đó giữa hai người trở nên trống rỗng.

Sau một phút lăn qua lăn lại, hai người rốt cục đều lên xe.

Sau khi lên xe, Giản Úc không còn khí lực nào tựa vào lưng ghế, mím chặt môi, chịu đựng từng đợt choáng váng, một đôi tay trắng nõn nắm chặt vạt áo, đầu ngón tay cũng không còn huyết sắc.

Lục Chấp nhìn hắn một cái, không nói gì, khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.

20 phút sau.

Giản Úc nằm trên giường bệnh, vươn tay ra, để bác sĩ châm kim truyền dịch.

Hôm nay hắn vẫn mặc rất dày, một chiếc áo khoác dài màu nâu, quàng một chiếc khăn trắng.

Lúc trước hắn mặc áo lông vũ, tốt xấu gì cũng có vẻ tròn vo, hôm nay hắn mặc bộ quần áo này có vẻ càng thêm yếu ớt, eo giống như một bàn tay là có thể ôm lấy.

Bác sĩ tên là Lâm Bác Vũ, đeo một cặp kính vàng, mặc áo blouse trắng, là một người rất lịch sự.

Sau khi hắn châm kim xong, đứng dậy, nhẹ giọng trấn an Giản Úc trên giường bệnh: "Chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường mà thôi, truyền dịch xong là ổn rồi."

Giản Úc ngồi dựa vào đầu giường, miễn cưỡng cười cười: "Cảm ơn bác sĩ."

"Trách nhiệm của tôi." Lâm Bác Vũ nói xong, lại kiểm tra bình truyền dịch một chút, "Vậy tôi đi ra ngoài trước, một lát nữa lại đến rút kim cho cậu."

"Được."

Giản Úc nằm trên giường bệnh, bởi vì làn da quá mức tái nhợt, cả người tựa hồ nhanh chóng hòa làm một thể với tấm ga trải giường bên dưới.

Lục Chấp mắt thấy hắn tạm thời ổn thỏa, nhấc chân đi theo Lâm Bác Vũ ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi đến văn phòng bác sĩ, Lục Chấp mới thản nhiên hỏi Lâm Bác Vũ: "Thân thể Giản Úc rất tệ, có thể điều dưỡng được không?"

Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, hắn cũng đã hai lần bắt gặp Giản Úc phát bệnh, lần đầu tiên còn xuýt toi mạng.

Mặc kệ nói như thế nào, hai người cũng là đối tượng thỏa thuận kết hôn của nhau, hắn không ngại thuận miệng hỏi.

Lâm Bác Vũ và Lục Chấp là bạn tốt nhiều năm, nói chuyện cũng không kiêng kỵ, trực tiếp nói: "Có người trời sinh thân thể yếu ớt, dù thế nào cũng không bù đắp được, Giản Úc hẳn là thuộc loại tình huống này. Có điều cụ thể thế nào vẫn phải làm kiểm tra toàn thân mới biết được."

Lục Chấp "Ừ" một tiếng, thoáng nhìn trên bàn làm việc của Lâm Bác Vũ có một quyển sách nhỏ tuyên truyền sức khỏe, thuận tay cầm lấy, lật lật.

Lâm Bác Vũ nhìn người còn đứng ở văn phòng không đi, nhíu mày: "Khó có được a, tôi còn tưởng rằng cậu nói xong mấy câu liền đi, người cuồng sự nghiệp cư nhiên cũng sẽ lãng phí thời gian?"

Lục Chấp thân hình cao lớn, nghiêng người dựa vào bàn làm việc, thờ ơ trả lời: "Hai ngày gần đây tương đối nhàn rỗi."

"Vậy sao." Lâm Bác Vũ cười nói, "Đúng rồi, cậu sẽ sớm kết hôn với Giản Úc chứ? Khó có được a, tôi còn tưởng rằng một người lạnh như cậu, đời này sẽ không kết hôn."

Lục Chấp lật qua một trang, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Muốn kết thì kết."

Trên thực tế, quan hệ này không đơn giản như hắn nói.

Lục gia là một đại gia tộc, từ thế hệ ông nội của hắn tới bây giờ đã có các loại quan hệ phức tạp. Bỏ qua chuyện cả đại gia tộc không nói, chỉ riêng một gia đình bốn người của bọn họ, cũng đã mỗi người đều có tâm tư riêng.

Người nhà họ Lục đã sớm chuẩn bị đối tượng kết hôn cho hắn, Lục Chấp cố chấp không làm như ý bọn họ.

Ngay sau đó, Lâm Bác Vũ hỏi: "Vậy cậu có thích đứa nhỏ đó không?"

Động tác lật sách dừng lại, Lục Chấp ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm trầm như băng: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Lâm Bác Vũ lập tức lĩnh ngộ được ý tứ của Lục Chấp, không nhịn được nói: "Đứa nhỏ kia thoạt nhìn còn rất ít tuổi, cậu đúng cầm thú!"

Lục Chấp buông quyển sách xuống, ngữ khí lạnh lùng: "Giao dịch mà thôi, trong lòng đối phương đều hiểu rõ."

Lâm Bác Vũ không quá đồng ý nói: "Tôi thấy đứa bé kia rất tốt, các cậu không bằng cứ như vậy mà sống đi thôi."

Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, Lục Chấp cũng đã đi ra khỏi phòng làm việc, rõ ràng không thèm để ý lời hắn nói.

Lâm Bác Vũ: "..."

Được rồi, chuyện này hắn không cần quản.

Hắn nhịn không được thở dài một hơi, hắn thật lòng hy vọng bên cạnh Lục Chấp có thể có một người sánh bước, dù sao Lục Chấp trước kia thật sự quá cô độc.