Chương 18

Mẹ Giản thấy chồng như thế, vội vàng ngăn cản hắn lại, dùng ánh mắt ý bảo hắn chậm rãi nghĩ biện pháp.

Qua nửa ngày, ba Giản mới buông tay xuống, vẫn tức giận đùng đùng.

Mẹ Giản miễn cưỡng giật giật khóe miệng, cười cười, ý đồ làm cho mình thoạt nhìn hòa ái một chút: "Tiểu Úc, con nói cái gì thế? Gần đây mẹ và cha con thiếu một chút tiền, nhưng chủ yếu vẫn là muốn gặp con, vì vậy mới gọi con trở lại, chúng ta là muốn nhìn con."

Bà ý thức được đứa con trai trước mắt này đã không giống lúc trước, không phải mắng vài câu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thể dỗ dành.

Kết quả bà nói xong, chỉ thấy Giản Úc gật đầu: "Vậy được, nếu bây giờ hai người đã nhìn thấy tôi rồi, tôi sẽ trở về trước. Còn có, về sau ngoại trừ có đại sự ra, cũng không cần liên lạc với tôi, chạy một chuyến này rất phiền toái."

Lần này, ngay cả mẹ Giản cũng thay đổi sắc mặt: "Giản Úc, xem ra mày hiện tại thật đúng là mềm cứng không ăn!"

Giản Úc lười nói nhảm với bọn họ, chào hỏi một tiếng, liền đi ra ngoài cửa.

Ba Giản thấy thế, tức giận không kiềm chế được, cầm lấy gạt tàn trên bàn trà định ném về phía hắn: "Mày đứng lại cho lão tử!"

Cũng may mẹ Giản ngăn cản hắn lại: "Quên đi, hôm nay để cho hắn đi trước, sau này lại chậm rãi nghĩ biện pháp."

Tuy rằng không biết vì sao Giản Úc đột nhiên biến thành người khác, nhưng nếu triệt để đắc tội với hắn, chuyện tốt gì cũng không lấy được.

Giản Úc tạm thời giải quyết một chuyện phiền toái, thần thanh khí sảng, chậm rãi đi ra khỏi nhà ống.

Vừa mới xuống lầu, đã nhìn thấy Hà Lạc vội vàng đi về phía hắn.

Giản Úc có chút kinh ngạc nghênh đón: "Cậu sao lại tới đây?"

Hà Lạc thở hồng hộc nói: "Tôi, tôi nghe nói cậu về nhà, cố ý chạy tới xem một chút, chú và dì không làm khó cậu đúng không?"

Hà Lạc ở gần đó, sau khi Giản gia chuyển đến tòa nhà ống này, thường xuyên chăm sóc nguyên thân.

Giản Úc cười cười: "Tôi không sao."

Hà Lạc quan sát hắn một vòng từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện hắn quả thật rất tốt, mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết tính tình chú và dì không tốt, thường xuyên đánh cậu mắng cậu. Bởi vậy tôi vừa xuống lầu đi mua nước tương, vừa nghe bà chủ nói cậu về nhà, tôi liền vội vàng tới..."

Nói xong, hắn đột nhiên ngừng lại.

Giản Úc có chút khó hiểu nhìn hắn: "Sao không tiếp tục nói?"

Hà Lạc gãi gãi đầu: "Cậu trước kia không phải lúc nào cũng ghét bỏ tôi lải nhải sao? Hiện tại cư nhiên không ghét bỏ?"

Giản Úc không muốn Hà Lạc suốt ngày vì chuyện này mà phiền não, vì thế cười đến thật tâm thật ý, trấn an nói: "Sao lại ghét bỏ? Tôi rất vui khi có một người bạn như cậu."

Nguyên thân là một người rất mâu thuẫn, cả ngày âm khí nặng nề, thoạt nhìn rất khó chọc, đối với bằng hữu như Hà Lạc cũng sinh lòng chán ghét, lại hết lần này tới lần khác ở trước mặt ba Giản mẹ Giản, một chút cũng cứng rắn không nổi, tùy ý đánh mắng.

Hà Lạc nghe Giản Úc nói như vậy, nở nụ cười như trút được gánh nặng.

Hắn ở trong khu nhà ống này, không có bạn bè cùng lứa tuổi, thật vất vả mới có được Giản Úc, bởi vậy hắn thật lòng muốn ở chung với Giản Úc, hết lần này tới lần khác Giản Úc đối với hắn làm vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng may hôm nay rốt cục cũng như nguyện.

Giản Úc thấy vẻ mặt Hà Lạc như trút được gánh nặng, cũng cười cười theo, tiếp tục đi ra ngoài, định bắt xe về biệt thự.

Nói thật, từ lúc rời đi, hắn đã nhớ biệt thự.

Cả mùa đông trong biệt thự đều có hệ thống sưởi ấm, tùy tiện đứng ở đâu cũng rất ấm áp, nào giống như hiện tại, hắn còn phải đứng trong gió tuyết lạnh run.

Hà Lạc tiễn Giản Úc rời đi, vừa đi, vừa tò mò nói: "Đúng rồi, cậu lần trước không phải là nói với tôi về chuyện kết hôn sao? Khoảng thời gian này thế nào?"

Nhắc tới hôn nhân, Giản Úc cười đến mức hai mắt đều cong lên: "Rất tốt."

Hắn quá hài lòng với cuộc hôn nhân này, bằng không hắn làm sao có thể mỗi ngày đều vô ưu vô lự, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó?

Hà Lạc vốn còn có một bụng lời muốn khuyên Giản Úc, ví dụ như phải hiểu rõ cách đối phương làm người, hiểu rõ tài sản của đối phương vân vân.

Tuy nhiên, thấy Giản Úc hạnh phúc như vậy, hắn phải ngậm miệng lại.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn yên lặng suy nghĩ, Giản Úc thật sự thay đổi rất nhiều, hoàn toàn không giống trước kia.