Chương 26

Lục Chấp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng thời gian này ở chung, hắn đối với Giản Úc coi như là có hiểu biết nhất định, biết Giản Úc tuyệt đối không phải là người sẽ làm bậy trong tình huống này. Làm điều đó hẳn là có lý do.

"Được."

Lục Chấp thu hồi suy nghĩ, hơi cúi người xuống, sau đó thoải mái ôm Giản Úc lên.

Giản Úc thì ôm lấy cổ hắn, giống như một con mèo, dựa vào l*иg ngực hắn, giống như toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn.

Cố Bắc xem xong toàn bộ quá trình, gương mặt đã biến thành màu gan heo.

Làm thế nào, làm thế nào có thể?

Lục Chấp không phải có vấn đề ở phương diện đó sao? Làm sao hắn và Giản Úc lại lên giường?

Còn không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, Lục Chấp đã ôm Giản Úc, sải bước đi xa.

Cố Bắc đứng tại chỗ, gãi tim gãi gan, vẻ mặt vặn vẹo.

Bên này, sau khi đi ra khỏi tầm mắt Cố Bắc, Giản Úc liền định để Lục Chấp thả mình xuống, ai biết lại ngoài ý muốn gặp được Triệu Mộ Nhã, hắn chỉ có thể tạm thời nuốt xuống lời muốn nói.

Hắn theo bản năng ngước mắt nhìn thoáng qua biểu tình của Lục Chấp.

Sắc mặt Lục Chấp rất trầm, hàm dưới gắt gao căng thẳng.

Rất hiển nhiên, hắn ở trước mặt mẫu thân Triệu Mộ Nhã này, cũng không ở vào trạng thái thả lỏng giống như đứa nhỏ bình thường , mà là tràn ngập một loại cảm xúc phức tạp.

Triệu Mộ Nhã nhìn thấy tình hình Lục Chấp ôm Giản Úc, rõ ràng cũng sửng sốt trong chớp mắt, chẳng qua bà rất nhanh thu hồi chút suy nghĩ dư thừa kia, kéo khăn choàng của mình, sau đó dùng một loại ngữ khí mệnh lệnh nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, con chia một nửa hạng mục khai thác thành Bắc kia cho Cố Bắc."

Lục Chấp nhíu mày: "Vì sao?"

Triệu Mộ Nhã không cảm thấy yêu cầu của mình không hợp lý chỗ nào, giống như là trách cứ Lục Chấp không nghe lời, nhíu mày tinh xảo: "Còn có thể vì sao? Nó là anh con."

Lục Chấp cười lạnh một tiếng, không hề nhường ai: "Hắn họ Cố, tôi họ Lục, lấy đâu ra anh trai?"

Triệu Mộ Nhã trầm mặt: "Lục Chấp, con hiện tại không nghe lời như vậy sao?"

Giản Úc yên lặng lui vào trong ngực Lục Chấp, nghe nói như vậy, có chút không dám tin nhìn Triệu Mộ Nhã một cái, quả thực hoài nghi là mình nghe lầm.

Trách không được Tần Diễn nói Triệu Mộ Nhã thiên vị con trai lớn, đây cũng không phải là thiên vị một chút thôi đâu.

Con trai út không phân chia dự án của tập đoàn cho con trai lớn, vậy thì sao?

Hiển nhiên, Lục Chấp sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy, lạnh lùng nói: "Dự án kia, lợi nhuận có hai tỷ. Cấp dưới của tập đoàn tôi không ngủ không nghỉ, đàm phán một tuần mới ký được hợp đồng. Cố Bắc nếu thật sự muốn có nó như vậy, có thể để cho người của công ty hắn ta tự đi đàm phán."

Nhưng mà, không cần phải nói cũng biết Cố Bắc khẳng định không đàm phán được. Hắn chỉ có hai công ty nhỏ trong tay, mỗi năm hắn còn để lỗ cả triệu.

Nếu không phải Triệu Mộ Nhã vẫn bỏ tiền túi ra duy trì, chỉ sợ hai công ty nhỏ kia cũng đã sớm sụp đổ.

Triệu Mộ Nhã nhìn chằm chằm Lục Chấp: "Xem ra con là hạ quyết tâm không phân chia dự án?"

Lục Chấp trầm mặc không nói gì.

Triệu Mộ Nhã gằn từng chữ nói: "Lục Chấp, tôi làm sao lại sinh ra người máu lạnh như cậu?"

Giọng nói của bà dễ nghe nhưng vô tình, từng câu từng chữ giống như một lời nguyền.

Giản Úc nghe đến đó, hơi mở to hai mắt.

Triệu Mộ Nhã nói lời này cũng quá mức đi? Mặc kệ nói như thế nào, Lục Chấp cũng là con ruột của bà.

Bà hoàn toàn mặc kệ Lục Chấp nghe xong lời này sẽ cảm thấy như thế nào sao?

Giản Úc lặng lẽ đánh giá Lục Chấp một cái.

Con ngươi Lục Chấp so với băng tuyết còn lạnh hơn, bình tĩnh nhìn Triệu Mộ Nhã: "Đúng vậy, ngài lúc trước không nên sinh ra tôi, giờ đỡ phải hối hận."

Cuộc đối thoại lần này có thể nói là đẩy quan hệ mẹ con vốn đang bấp bênh đến vực sâu không thể vãn hồi.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh không tiếng động, thời gian phảng phất bị kéo dài vô hạn.

Trong im lặng này, Giản Úc cảm thấy mình nên làm gì đó.

Vô luận là vì phá vỡ bế tắc trước mắt cũng tốt, hay là vì hơi chút dời đi lực chú ý của Lục Chấp một chút cũng được ——

Hắn kéo kéo vạt áo Lục Chấp, ngửa đầu nói với hắn: "Lục ca, chúng ta về nhà đi."

Giọng nói của hắn rất mềm mại, rất trong trẻo, giống như ánh mặt trời ấm áp đầu đầu mùa xuân, đủ để hóa giải băng sương đã lắng đọng từ lâu.

Lục Chấp rũ mắt xuống, nhìn về phía Giản Úc trong ngực.