Chương 33

Giản Úc chủ động hỏi: "Xin hỏi tôi cần làm gì không?"

Hắn ngửa đầu nhìn Lục Chấp, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu vào đáy mắt hắn, có vẻ như con ngươi của hắn bẩm sinh đã tràn đầy tinh quang trong suốt.

Nhìn qua giống như rất mong đợi lễ đính hôn sắp tới.

Lục Chấp dừng một chút, mới trả lời: "Không cần làm gì, đến lúc đó chuyện đính hôn đều do Trần Hoài phụ trách. Cậu chỉ cần sắp xếp thời gian."

Nghe xong lời này, con ngươi Giản Úc sáng ngời, gật đầu.

Chỉ cần sắp xếp thời gian rảnh là được, điều này đối với hắn mà nói cũng quá dễ dàng, dù sao mỗi ngày hắn đều không có việc gì để làm.

Chẳng qua nói đến đây, hắn ngược lại nghĩ đến một chuyện, qua năm mới liền đính hôn, đính hôn xong phỏng chừng trường đại học sẽ khai giảng.

Còn phải đi học? Dù sao mạng cũng chỉ có hai năm, hắn cho dù lấy được bằng tốt nghiệp cũng vô dụng.

Chẳng qua những chuyện này nói sau, tạm thời không vội suy nghĩ.

Lúc này, Lục Chấp hỏi hắn: "Cậu đối với đính hôn có yêu cầu gì?"

Tuy rằng bọn họ chỉ là thỏa thuận kết hôn, nhưng vẫn cần phải tuân theo ý kiến của Giản Úc một chút, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Giản Úc nghe vậy, quyết đoán lắc đầu: "Không cần, tôi thế nào cũng được."

Nếu như muốn đưa ra yêu cầu, hắn còn phải phí đầu óc suy nghĩ. Có thời gian này, hắn chơi thêm vài ván game không hạnh phúc sao?

Dù sao cũng là làm cho người ngoài nhìn, hắn chỉ cần phối hợp là được.

Lục Chấp quan sát biểu tình Giản Úc một chút, thấy hắn quả thật không có ý muốn yêu cầu, vì thế gật đầu một cái: "Được rồi. Đợi sau tết, Trần Hoài bên kia sẽ nói cho cậu một vài bước cụ thể."

Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Hắn cũng coi như đã nhìn ra, Lục Chấp cũng giống như hắn, cũng không có coi trọng trận đính hôn này bao nhiêu.

Tóm lại đến lúc đó Trần Hoài an bài xong tất cả mọi chuyện, hai người trong cuộc bọn họ chỉ cần đi theo quy trình là được.

Những gì nên nói đã nói xong, Lục Chấp nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: "Thời gian cũng không còn sớm, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Giản Úc kéo cửa, nhu thuận nói: "Được , Lục tiên sinh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sáng hôm sau.

Giản Úc ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại, cầm điện thoại di động nhìn, thời gian vừa vặn tám giờ rưỡi.

Lúc này, hắn mới phát hiện Tần Diễn gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn wechat.

Mở ra xem.

[Tần Diễn: chị dâu, chào buổi sáng! Hôm nay là thứ Bảy, chị có muốn đi cưỡi ngựa không?]

[Tần Diễn: Là một trường đua ngựa mới mở, phong cảnh rất tốt, còn có thể tự nướng thịt, chúng ta cùng đi chơi!]

[Tần Diễn: Đúng rồi, chị gọi anh Lục đi cùng. Hắn vẫn luôn làm việc, chưa từng nghỉ ngơi, hôm nay vừa vặn cùng nhau thư giãn.]

Cưỡi ngựa?

Giản Úc cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, hắn còn chưa từng cưỡi ngựa, còn rất tò mò.

Cưỡi ngựa trên một bãi cỏ rộng lớn hẳn là rất thú vị?

Giản Úc nhanh chóng đáp lại: [Có thể, nhưng tôi không đảm bảo rằng ngài Lục có thể đến.]

Đại khái bên Tần Diễn vẫn luôn nhìn điện thoại di động, Giản Úc vừa mới gửi tin nhắn tới, bên kia liền đáp trở về.

[Tần Diễn: Làm sao có thể? Nếu chị khuyên, anh Lục nhất định sẽ đến. Làm ơn, chị dâu!]

Giản Úc đành phải trả lời: [Được, tôi thử xem.]

Lúc này, Tần Diễn vừa vặn phát cho hắn một phong bao lì xì lớn, Giản Úc không chú ý liền ấn vào.

Giản Úc: "..."

Được rồi, lì xì đều đã nhận, nhất định phải làm được việc.

Giản Úc rửa mặt xuống lầu, tìm Lục Chấp một vòng, cuối cùng phát hiện hắn trong phòng khách.

Lúc này, Lục Chấp mặc một thân quần áo ở nhà, ngồi vững trên sô pha, đang cầm một bản hợp đồng lật xem.

Sau khi xem xong, hắn buông hợp đồng xuống, đưa tay xoa mi tâm một chút.

Thấy thế, Giản Úc vội vàng nhân cơ hội đi tới, thanh âm mềm nhũn chào hỏi: "Lục tiên sinh, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Lục Chấp ngước mắt nhìn về phía hắn, "Có việc gì?"

Giản Úc mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton cổ tròn, áo ngủ trắng tinh khiết, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của hắn, bộ dáng nhu thuận.

Lúc này, hắn mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Lục Chấp nói: "Tần Diễn rủ tôi đi cưỡi ngựa, ngài có muốn đi cùng hay không?"

Lục Chấp không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không đi, cậu cùng bọn họ đi chơi đi."

Nói xong, hắn cúi người, từ trên bàn trà cầm lấy một hợp đồng khác.

Nhưng mà hắn cầm lấy hợp đồng thứ hai, vừa chuẩn bị mở ra, phát hiện Giản Úc vẫn còn đứng tại chỗ, vì thế hắn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Giản Úc nghĩ đến bao lì xì lớn của Tần Diễn.

Vật chất quyết định ý thức.