Chương 5

Đêm khuya.

Một chiếc xe thương mại màu đen đang di chuyển trên đường.

Trên ghế sau, Lục Chấp tựa vào lưng ghế da, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn đi công tác nước ngoài hơn một tuần, bàn bạc một dự án lớn, sau đó lại đáp máy bay trở về, hơn mười một giờ đêm mới hạ cánh.

Ban đêm cả thành phố đều sáng lên ánh đèn, ánh sáng thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Thẳng đến gần biệt thự, hắn mới mở ra một đôi mắt đen nhánh.

Trần Hoài thấy hắn tỉnh, vội vàng quay đầu lại nói: "Lục tổng, tôi báo cáo tình huống của cậu Giản cho ngài?"

Lục Chấp đưa tay xoa xoa mi tâm, thản nhiên nói: "Nói đi."

Tuy rằng hắn và Giản Úc chỉ là thỏa thuận kết hôn, nhưng tình hình cần thiết vẫn phải hiểu rõ, hắn quen nắm trong tay tất cả mọi thứ bên cạnh, không muốn xuất hiện tình huống không rõ nào.

Trần Hoài báo cáo: "Trong khoảng thời gian này cậu Giản đều ở trong biệt thự, trên cơ bản không ra ngoài, tôi đến biệt thự xem vài lần, trạng thái của cậu ấy rất tốt, chính là..."

Lục Chấp ngước mắt lên: "Làm sao vậy?"

Trần Hoài không chắc chắn nói: "Cậu Giản hình như bị hen suyễn… Tôi đã thấy cậu ấy ở trong tình trạng khó thở hai lần, thấy rằng các triệu chứng giống như hen suyễn, nhưng cậu ấy phục hồi nhanh chóng."

Lục Chấp nghe xong, không nói gì.

Lần trước gặp mặt, trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ Giản Úc thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ, tính cách rất ngoan ra, còn có chính là thân thể tựa hồ có chút suy yếu.

Trần Hoài tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa, cậu Giản bảo tôi đưa một người máy đến biệt thự, hôm nay hẳn là đã đến, không biết cậu ấy muốn dùng để làm cái gì."

Lục Chấp không quá để ý nói: "Tùy đi."

Chỉ cần không phải chuyện ảnh hưởng đến nguyên tắc của hắn, hắn không rảnh bận tâm.

Mười phút sau, chiếc xe đến biệt thự.

Trước khi Lục Chấp xuống xe, lạnh lùng dặn dò Trần Hoài: "Ngày mai mang tất cả giấy tờ cần xử lý khẩn cấp đến văn phòng của tôi, tám giờ tôi đến."

Hắn làm gì cũng rất dứt khoát, đặc biệt là trong công việc. Rời đi hơn một tuần, khẳng định tích lũy rất nhiều tài liệu, hắn sẽ dùng thời gian ngắn nhất xử lý xong.

Trần Hoài đi theo hắn đã lâu, biết rõ thói quen của hắn, lập tức gật đầu lĩnh mệnh: "Vâng."

Lục Chấp mở cửa xuống xe, sau đó đi về phía biệt thự.

Bây giờ đã gần một giờ sáng, đèn trong biệt thự đã tắt, bóng tối bao trùm.

Lục Chấp đi tới cửa, nhập vân tay mở khóa, sau đó đi vào biệt thự.

Hắn không nghĩ tới chính là, cư nhiên có người còn chưa ngủ ——

Ban ngày Giản Úc ngủ nhiều, buổi tối không ngủ được, đang ngồi ở phòng khách xem phim.

Phòng khách có màn hình chiếu, hiệu ứng tuyệt vời, so với rạp chiếu phim không khác nhau nhiều.

Vì cho có bầu không khí, hắn không bật đèn, ngồi xếp bằng trên sô pha, quanh người quấn một tấm chăn thật dày.

Thứ hắn xem chính là một bộ phim ma, lúc này đang đến phân cảnh dọa người, hắn vội vàng đưa tay che mắt lại, từ kẽ tay len lén nhìn.

Đợi đến khi một phân cảnh dọa người trôi qua, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tựa vào sofa, sau đó nói: "Tiểu Bạch, xé gói khoai tây chiên cho tao đi."

"Được, chủ nhân."

Bên cạnh Giản Úc xuất hiện một người máy màu trắng.

Lục Chấp mượn ánh sáng trên màn hình, thấy rõ người máy kia, chính là người máy Trần Hoài nói với hắn trên xe.

Bây giờ hắn biết Giản Úc muốn robot này làm gì rồi.

Chỉ thấy Giản Úc lười biếng lui vào trong chăn, tay cũng lười vươn ra: "Tiểu Bạch, đút cho tao ăn đi."

Một giây sau, người máy bắt đầu cho Giản Úc ăn, mà Giản Úc chỉ cần phụ trách há miệng là được.

Cái này còn chưa tính, sau khi ăn mấy miếng, Giản Úc cảm thấy miệng khô, lần nữa phân phó: "Bưng nước cam trong phòng bếp đến."

Robot lĩnh mệnh.

Lục Chấp nhìn toàn bộ quá trình: "..."

Hắn lần đầu tiên biết một người cư nhiên có thể lười biếng đến mức này.

Lục Chấp thu hồi chút cảm xúc phức tạp, cất bước đi về phía phòng khách.

Giản Úc vừa ăn khoai tây chiên, vừa tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, bị bóng người đi ra từ trong bóng tối doạ hoảng sợ.

Chờ Lục Chấp đi tới trong ánh sáng, Giản Úc mới thấy rõ người, vội vàng ngồi ngay ngắn một chút: "Lục tiên sinh, ngài trở về rồi."

Lục Chấp thân hình cao lớn, vạt áo khoác còn mang theo hàn ý đêm khuya.

Đôi mắt của hắn giống như băng tuyết dưới ánh trăng, lạnh lẽo mà sạch sẽ, thanh âm cũng mang theo lãnh ý: "Còn chưa ngủ?"

Lục Chấp này dương như mang trên mình hiệu quả tỉnh táo, Giản Úc vốn không buồn ngủ, hiện tại tinh thần lại càng sáng láng không ít, mím môi trả lời: "Phim còn hơn mười phút nữa mới kết thúc."

Giữa hai người cũng không có nhiều nội dung để trao đổi.

Lục Chấp lưu lại một câu: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong liền đi lên lầu, trực tiếp đi vào thư phòng.