Chương 20

"Đừng khóc, Dương Dương, con là một cậu bé ngoan, bà nội sẽ không để nó có được thứ mình muốn đâu! Bà sẽ dạy dỗ lại Bạc Tư Khiêm!" Hứa Văn Huệ vội vàng an ủi Chu Xán Dương.

Bà tức giận chống gậy, loạng choạng đi về hướng của Bạc Tư Khiêm.

"Bà ơi..." Chu Xán Dương vội vàng lau nước mắt, đuổi theo Hứa Văn Huệ, đỡ lấy tay bà, cùng đi đến chỗ Bạc Tư Khiêm.

“Bạc Tư Khiêm, anh đã quên mục đích chính của việc đến bệnh viện hôm nay là gì rồi phải không?” Hứa Văn Huệ rất tức giận với Bạc Tư Khiêm, Bà tức giận đến phát run nói :“Anh chỉ quan tâm đến việc tán tỉnh thằng nhóc Omega không rõ lai lịch này, mà không xếp hàng cho tôi, đúng không?"

Những người trong hành lang bệnh viện đều náo nhiệt nhìn về phía của bọn họ.

"Bà ơi, cháu xảy ra một chút chuyện , cháu không quên mục đích hôm nay đến đây của mình." Bạc Tư Khiêm bình tĩnh giải thích.

"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh giải thích, tôi muốn rời khỏi đây!"

“Bà nội!” Bạc Tư Khiêm nhìn về phía Hứa Văn Huệ, hắn biết bà nội luôn muốn Chu Xán Dương gả vào nhà họ Bạc, cho nên hắn bây giờ rất tức giận với Chu Xán Dương.

Thẩm Trì Noãn không muốn Bạc Tư Khiêm trở nên khó xử, cậu cố gắng ra hiệu bằng đôi tay run rẩy của mình, nhưng đột nhiên mắt cậu tối sầm lại, cậu đã ngất đi trong vòng tay của Bạc Tư Khiêm.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn!” Cố Quý Lễ gọi tên Thẩm Trì Noãn.

Nhưng Bạc Tư Khiêm lại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng nói: "Anh đi đi! Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy!"

Vừa rồi, Thẩm Trì Noãn đã thừa nhận hắn là vị hôn phu của cậu, nên Bạc Tư Khiêm hoàn toàn có lý do để đuổi tên Alpha này đi.

Cố Quý Lễ mặc dù không muốn, nhưng hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Trì Noãn được Bạc Tư Khiêm đưa đi.

Thời gian từng giây trôi qua.

Khi Thẩm Trì Noãn tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh cậu là bốn bức tường trắng như tuyết, trên người cậu đang mặc một chiếc áo bệnh nhân sọc xanh trắng, cậu còn có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng lơ lửng trong không khí. ...

Chỉ là trên mu bàn tay của cậu có cắm một cây kim được nối với một ống truyền dịch trong suốt, đầu còn lại của ống truyền dịch được cắm ở bình thuốc được treo lên cao.

"Em tỉnh rồi, lượng đường trong máu của em quá thấp, cho nên mới ngất đi! Đây là thuốc do bác sĩ kê, còn bình thuốc này, phải đợi truyền xong mới có thể rời đi." Bạc Tư Khiêm kiên nhẫn giải thích cho Thẩm Trì Noãn.

Nhìn đến khuôn mặt đẹp trai của vị thượng tướng kia, hai má cậu nóng bừng lên, cậu cảm thấy hơi thở của mình như sắp bốc khói. Lúc này, cậu không biết phải đối mặt với Bạc Tư Khiêm như thế nào.

Cậu nhìn xung quanh căn phòng, chợt nhận ra… Cố Quý Lễ không có ở đây.

Nhưng việc Cố Quý Lễ có ở đây hay không không quan trọng, vì Thẩm Trì Noãn càng tò mò hơn, về việc Bạc Tư Khiêm sẽ ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại kết hôn với Chu Xán Dương hay hắn vẫn kiên quyết muốn kết hôn với cậu?

Giây tiếp theo, Thẩm Trì Noãn bắt đầu làm ra vài cử chỉ ngôn ngữ.

Nhưng, nhìn cử chỉ ngôn ngữ của Thẩm Trì Noãn, Bạc Tư Khiêm lại nhầm tưởng rằng cậu đang hỏi về Cố Quý Lễ.

"Em là đang muốn hỏi người đàn ông đưa em đến bệnh viện đang ở đâu? Đúng không? Anh ta đã đi rồi, tôi không muốn anh ta tới quấy rầy em." Bạc Tư Khiêm lạnh lùng nói.

Lúc này, Bạc Tư Khiêm đã coi Cố Quý Lễ là tình địch lớn nhất của mình!