Chương 9: Dối trá! Tất cả chỉ là những lời nói dối trá!

"Mở cửa! Mở cửa!" Bạc Tư Khiêm tức giận quát lên.

Lệ Tương Xuyên, một trong số thuộc hạ của Bạc Tư Khiêm, anh ta nâng chân lên cao, dùng sức đá mạnh vào cửa.

Lúc này trong phòng khách Thẩm Lai Đức và Lục Mạn Trân đang nói cười với nhau rất vui vẻ.

Chỉ là…… tiếng cười đã bị cắt ngang bởi tiếng đạp cửa bên ngoài.

bang bang bang! ! ! Tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị đạp như sắp gãy.

“Ai, ai dám đập cửa?” Sắc mặt Thẩm Lai Đức trong nháy mắt tối sầm lại.

“Chắc là Thẩm Trì Noãn?” Tɧẩʍ ɖυng Dung nói.

“Hừ, cho thằng đấy mười cái lá gan nó cũng không dám!” Lục Mạn Trân vẫn luôn cho rằng Thẩm Trì Noãn chỉ là một cái thảm chùi chân hèn hạ, căn bản sẽ không dám làm ra những loại hành động khıêυ khí©h như vậy.

Lúc này, cửa đã bị đá văng!

Điều khiến Thẩm Lai Đức ngạc nhiên là đứng ở cửa chính là Thượng tướng Bạc Tư Khiêm và cấp dưới của hắn là Lệ Tương Xuyên, hơn nữa, Bạc Tư Khiêm còn đang ôm đứa con trai Thẩm Trì Noãn của ông ta trong lòng!

“Ngài Bạc, sao ngài lại tới đây?”Thẩm Lai Đức ngay lập tức lật mặt nở nụ cười, vội vàng đi lên chào hỏi.

“Nếu như tôi không tới, tôi sẽ không biết nhà họ Thẩm các người đang ngược đãi Omega!” Giọng điệu của Bạc Tư Khiêm lạnh lùng, ngay cả không khí xung quanh hắn giống như ngưng tụ thành băng, khiến người ta phải rùng mình.

Thẩm Lai Đức chột dạ lau mồ hôi trên trán, ông ta vội vàng giải thích: "Hả? Ngược đãi? Chúng tôi nào dám ngược đãi Omega? Chẳng qua đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, nó không cẩn thận phạm lỗi, tôi chỉ là trừng phạt nó một chút."

Dối trá! Tất cả chỉ là những lời nói dối trá! Thẩm Trì Noãn nghe được điều này, cậu rất tức giận, da mặt cha cậu thậm chí còn dày hơn cả tường thành.

Bạc Tư Khiêm cúi đầu nhìn nhóc Omega ngốc nghếch bé nhỏ trong lòng mình. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn dường như bị đôi mắt nhỏ đáng thương của Thẩm Trì Noãn làm cho tan chảy. Bạc Tư Khiêm thực sự tưởng tượng không ra, một Omega ngây thơ yếu đuối như vậy lại bị người ta nói là “Bướng bỉnh”.

"Đúng vậy đúng vậy. Đứa nhỏ này ngoài mặt nhìn rất ngoan ngoãn, nhưng thực chất lòng dạ nó lại rất thâm sâu, nó còn dùng một con gián để chơi khăm người khác. Chúng tôi thực sự chỉ đang dậy dỗ lại nó thôi." Lục Mạn Trân vội vàng nói.

Bạc Tư Khiêm không nói lời nào, hắn không có thời gian để nói nhảm với những người này, chỉ là hắn cảm thấy nhóc Omega trong lòng mình đang run rẩy không ngừng. Nhóc Omega cả người đều ướt sũng, cho nên cần phải thay một bộ quần áo sạch sẽ khắc!

“Phòng của cậu ta ở đâu?” Bạc Tư Khiêm cố kìm nén cơn giận sắp bùng phát nói.

“Ở trên lầu!” Thẩm Lai Đức vội vàng dẫn đường cho hắn đi lên lầu hai. Bạc Tư Khiêm bế Thẩm Trì Noãn trên tay bước đi, thể lực của hắn rất tốt, hắn đã bế cậu vào phòng mà không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào.

Thẩm Lai Đức sợ Bạc Tư Khiêm sẽ kết tội ông ngược đãi Omega, nên đã đưa họ đến phòng của Tɧẩʍ ɖυng Dung. Rốt cuộc, căn phòng của Thẩm Trì Noãn đang ở thực sự không phải là nơi dành cho người bình thường ở, nếu ông ta đưa Bạc Tư Khiêm đến phòng của cậu, thì chỉ sợ sẽ chọc tức Bạc Tư Khiêm.

Thẩm Lai Đức không thể làm gì, nhưng lần này ông ta biết, Bạc Tư Khiêm thật sự rất quan tâm đến Thẩm Trì Noãn!

"Quần áo." Bạc Tư Khiêm đã rất tức giận khi nhìn thấy những người vụng về ngu ngốc này.

“Lý quản gia, ông còn đứng đó, mau đi lấy quần áo nhanh lên!” Thẩm Lai Đức vội vàng kêu lên.

Lý quản gia run rẩy, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu trắng, đây là phòng của Tɧẩʍ ɖυng Dung, bộ đồ ngủ này cũng là của Tɧẩʍ ɖυng Dung.

Tɧẩʍ ɖυng Dung đứng ở cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, cậu ta tức giận giậm chân: "Đây là phòng của tôi! Đó cũng là Quần áo của tôi!!!"

“Suỵt, nhỏ tiếng lại đi, đừng để người bên trong nghe thấy.” Lục Mạn Trân vội vàng bịt miệng Tɧẩʍ ɖυng Dung lại. Dù rất ghét Thẩm Trì Noãn, nhưng bà ta vẫn có thể ý thức được việc nào nên làm và việc nào không nên làm, người bên trong chính là Thượng tướng Bạc Tư Khiêm, nếu đắc tội với người đó thì đến cả cơm cũng không có mà ăn.