Chương 2: Trọng sinh

Không biết qua bao lâu, Thẩm Trì Noãn mới tỉnh lại.

Xung quanh là một thế giới tối tăm, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ mở ra, từ bên ngoài một tia sáng yếu ớt chiếu vào, những hạt bụi nhỏ bay vào trong gian phòng trống rỗng.

Có tiếng chuông báo thức ầm ĩ vang lên.

Tinh tinh tinh...

Thẩm Trì Noãn từ từ mở mắt, cậu kinh ngạc khi phát hiện, bản thân vẫn còn sống! Hơn nữa, cậu vẫn đang nằm trong căn phòng nhỏ, tối tăm tại nhà của mình.

Từ khi mẹ cậu qua đời, căn phòng của cậu đã bị cha cậu để lại cho đứa con của mẹ kế.

Cậu bị mẹ kế sắp xếp cho ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm và lạnh lẽo ở tầng một gần hành lang, cha cậu thậm chí còn không ngó ngàng gì đến cậu.

Cha cậu rất ghét cậu.

Cũng tại bởi trước đây, một lão già Alpha đã ngoài năm mươi yêu Thẩm Trì Noãn và muốn có bằng được Thẩm Trì Noãn, nhưng lại bị cậu từ chối, lão già Alpha còn muốn lấy cái chết ra dọa nạt cậu, kết quả công việc kinh doanh của cha cậu bị tụt dốc nên đem hết oán hận đổ lên người cậu.

Tí tách.

Những giọt nước từ trên trần nhà lần lượt nhỏ xuống dưới, căn phòng nhỏ vẫn còn dột.

Hẳn là những người hầu đang lau sàn nhà trên lầu, cho nên nước mới dột xuống phòng cậu.

Đúng như suy nghĩ của cậu, nhà dột và mưa suốt đêm.

Trước đây, nhà họ Thẩm rất giàu có, đáng lẽ ra họ phải sửa chữa nó từ lâu, nhưng ... hiện tại ở giai đoạn này, chắc hẳn nhà họ Thẩm đang gặp rất nhiều khó khăn, công ty của cha cậu đang trên bờ vực sắp phá sản và còn đang gặp một cuộc khủng hoảng kinh tế.

Tuy nhiên, quyền lực tài chính của nhà họ Thẩm lại nằm trong tay người mẹ kế, Lục Mạn Trân hận không thể bẻ một đồng ra làm hai, làm sao bà ta có thể bỏ tiền sửa trần nhà được.

Huống chi, ngay từ đầu Lục Mạn Trân vốn dĩ là một người phụ nữ độc ác, lòng dạ hiểm độc, cho nên bà ta sẽ không có lòng tốt sửa chữa lại căn phòng cho cậu.

Cạch một tiếng.

Cánh cửa cũ nát bị đẩy ra, từ bên ngoài chiếu vào một luồng ánh sáng chói mắt.

Thẩm Trì Noãn ngẩng đầu, nhìn lên thấy Lục Mạn Trân cùng người con trai Tɧẩʍ ɖυng Dung của bà ta bước vào phòng cậu.

Tɧẩʍ ɖυng Dung vốn dĩ họ Giang, nhưng sau khi cha cậu cưới Lục Mạn Trân, Tɧẩʍ ɖυng Dung đã đổi họ của mình thành họ Thẩm.

"Hừ, mày còn chưa chịu dậy làm việc hả? Còn phải đợi người tới thúc giục mới chịu dậy làm việc có phải không? Thằng câm chết tiệt" Lục Mạn Trân chửi ầm lên, vẻ mặt lập tức trở nên hung dữ.

"..."

"chát" một tiếng, một cái tát thật mạnh đánh vào khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Trì Noãn. Cái tát này khiến tai Thẩm Trì Noãn ù lên, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Trong ba ngày cậu đã không được ăn một bữa cơm đầy đủ, cậu chỉ được phép ăn những chiếc bánh hấp còn sót lại mỗi ngày, khiến cho cơ thể cậu yếu đến mức cậu dường như muốn ngất đi.

Thẩm Trì Noãn đứng yên, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Lục Mạn Trân một cách bướng bỉnh.

"Ha, mày dám lườm tao, mày chán sống rồi đúng không?"

Một cái tát thật mạnh liên tiếp giáng xuống, tàn nhẫn tát vào đôi má non nớt của Thẩm Trì Noãn.

"Tốt hơn hết là mày nên vui vẻ, chăm chỉ làm việc nhà! Nếu không, mày sẽ không có lấy một miếng bánh để ăn đâu !"

“…” Thẩm Trì Noãn không dám nhìn lại, chỉ biết cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

Tɧẩʍ ɖυng Dung liếc mắt nhìn Thẩm Trì Noãn, rồi nói: "Mẹ, tối nay có một buổi khiêu vũ, con muốn đưa nó theo."

Nghe vậy, Lục Mạn Trân không hài lòng, tức giận nói: "Hừ, con dẫn nó đi làm cái gì?"

Tɧẩʍ ɖυng Dung cắn môi nói: "Hừ, còn không phải bởi vì anh Quý Lễ thích nó sao, nếu như con mang theo nó, anh Quý Lễ sẽ nhìn con nhiều hơn chút."

Thẩm Trì Noãn biết Tɧẩʍ ɖυng Dung cũng thích Cố Quý Lễ, thường xuyên lấy lòng Cố Quý Lễ, nhưng Cố Quý lễ lại không đem Tɧẩʍ ɖυng Dung để trong lòng, ngược lại còn coi Tɧẩʍ ɖυng Dung như một chú hề.

Lúc trước cũng là bởi vì Cố Quý Lễ đối với Tɧẩʍ ɖυng Dung lạnh lùng, nên Thẩm Trì Noãn đã lầm tưởng rằng Cố Quý Lễ là chỗ dựa của mình trong cuộc đời này.