Chương 11

Phương Phùng Chí về đến nhà, mới vừa khóa cửa lại cả người cậu đã không còn sức ngồi bệt xuống đất.

Mùi hương kia quá nồng, đây là lần đầu tiên trong đời cậu ngửi thấy mùi tin tức tố mạnh mẽ như vậy. Thái dương cũng đổ mồ hôi, hậu huyệt rất ướt, trống rỗng khó chịu. Bây giờ mùi hương kia va chạm với cơ thể cậu, cuối cùng tập trung lại chỗ tuyến thể, mài một cách liều mạng, sắp mài ra lửa đến nơi.

Kỳ động dục của cậu tới rồi.

Mấy ngày nay bởi vì chuyện công việc nên Phó Bách Khải không về nhà, đêm nay hẳn là cũng không về. Cậu miễn cưỡng chống người từ trên mặt đất đứng dậy, bây giờ cậu nên đi tìm thuốc ức chế, tiêm một mũi là sẽ tốt thôi.

Mới vừa đi chưa được mấy bước thì một chân của Phương Phùng Chí dẫm hụt té xuống.

“A...” Cậu chống nửa người trên dậy rồi quay đầu nhìn mắt cá chân phải, có lẽ bị trẹo chân rồi, đau đến mức khiến cậu chóng mặt, hơn nữa do kỳ động dục tới nên cậu không còn sức, bình thường không có tin tức tố của chồng trấn an, vẫn luôn dựa vào chất ức chế ngăn cản, dẫn tới vừa đến kỳ động dục thì cậu càng bộc phát mãnh liệt hơn.

Bây giờ ngay cả sức để bò cậu cũng không có.

Điện thoại rớt ra từ chiếc túi bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng, cậu duỗi tay cầm lên, chỉ là một tin nhắn rác. Cậu thất vọng bấm tắt điện thoại, vài giây sau lại mở ra, chỗ mắt cá chân đau đến mức không chịu được, cậu nhấn mở người dùng thường liên hệ, gọi cho Phó Bách Khải.

Chuông vang lên thật lâu, lúc muốn gọi một lần nữa thì lại có người nhận ——

“Alo?”

Phương Phùng Chí cúp điện thoại.

Không phải Phó Bách Khải nghe máy, là Bạch Trinh.

Vừa nãy khi té xuống, cậu cực kỳ đau, cả người không chỗ nào là không đau, cậu bò trên mặt đất, ngồi dậy cũng không được. Mặt áp vào chân bị dẫm trên sàn nhà, mũi của cậu không hiểu sao lại đau xót, rơi nước mắt.

Kỳ động dục thật sự quá khó khăn, cơ thể cậu cũng trở nên kỳ lạ, ngay cả ngửi thấy tin tức tố của một người xa lạ cũng sẽ khiến cậu động dục, còn như vậy nữa lỡ như một ngày nào đó động dục ở nơi công cộng thì phải làm sao bây giờ.

Từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà. Cậu cảm thấy đau khổ, bất kể là bởi vì chuyện gì.

Bạch Trinh rất may mắn, có lẽ Phó Bách Khải sẽ thương tiếc cậu ta mà tạm thời đánh dấu cậu ta, trong lòng Phương Phùng Chí nghĩ, có lẽ là cậu ta sẽ không phải đau đớn như vậy.

Mẫn Trì ở chỗ của anh trai anh một đêm, ngày hôm sau, sau khi giúp việc tới thì anh mới rời đi, mặc dù mấy ngày nay công ty cho nghỉ đông nhưng anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong.

Lúc đi ra ngoài vừa vặn nghe thấy tiếng đóng cửa ở cách vách, anh quay đầu nhìn, lại là Omega kia.

Omega kia nhìn thấy anh thì cũng sửng sốt, giống như rất bất ngờ vì sao anh cũng ở tầng này, nhưng Phương Phùng Chí nhanh chóng phản ứng lại, lễ phép cười với Mẫn Trì một cái.

Mẫn Trì thấy dáng vẻ đi đường khập khiễng của cậu, không khỏi nhìn về phía chân cậu, cổ chân phải quấn băng vải trắng, có lẽ là bị trẹo chân.

Omega đúng là Omega, ở nhà mà cũng có thể trẹo chân.

Bọn họ cùng nhau đi vào thang máy, nhưng cảnh xấu hổ như tối qua cũng không xảy ra nữa, bởi vì Mẫn Trì không ngửi thấy mùi pheromone của cậu. Anh nhìn chỗ sau cổ của Phương Phùng Chí, chỗ đó có dán miếng ức chế.

Anh dời ánh mắt.

Sau khi ra khỏi thang máy, Omega vẫn khập khiễng, Mẫn Trì cao hơn cậu rất nhiều, cho nên nhìn cậu vẫn có cảm giác cậu đi không được, dáng vẻ lúc nào cũng có thể té ngã. Vốn không muốn xen vào việc người khác, nhưng nhìn người này như vậy anh lại cảm thấy cậu hơi đáng thương, nhìn dáng vẻ của cậu, có lẽ đêm qua Phó Bách Khải cũng không về nhà, tối hôm qua bộc phát có lẽ là dựa vào chất ức chế, kỳ bộc phát của Omega yếu ớt cực độ, không có pheromone của chồng trấn an, có lẽ sẽ rất đau đớn, hơn nữa một phần lý do khiến cậu động dục có lẽ cũng có liên quan tới mình.

Nghĩ như vậy, khóe mắt nhìn thấy cơ thể Omega nghiêng một cái, cơ thể Mẫn Trì trực tiếp quyết định thay anh.

Đau đớn do cơ thể va chạm với sàn nhà trong tưởng tượng cũng không xảy ra, mà là ngã vào một l*иg ngực cứng rắn, một mùi hương tin tức tố quen thuộc.

Phương Phùng Chí sửng sốt, cơ thể được người đỡ đứng vững lại, cậu ngẩng đầu nhìn Alpha trước mặt.

“Không sao chứ?”

“Không, không sao...”

Pheromone trên người Alpha ập vào người, may mắn là cậu đã tiêm chất ức chế, nếu không chạm vào một cách thân mật như vậy thì chắc chắn sẽ động dục.

Mẫn Trì nhìn mặt mũi Omega đang ngu ngơ trước mặt, nói: “Cậu muốn tới bệnh viện?”

Phương Phùng Chí bị anh hỏi đến hơi ngơ ra: “Hả? Đúng...”

“Tôi có thể đưa cậu đi.”

“Cái gì?” Phương Phùng Chí mở to hai mắt, lúc này mới lấy lại được tinh thần: “Không cần không cần, tôi đi ra ngoài bắt xe là được.” Vừa nói vừa đẩy tay Alpha ra, nhưng người trước mặt này lại đứng yên không hề nhúc nhích.

“Không sao, tôi cũng tiện đường.”

Anh buông tay ra: “Cậu đứng đây chờ tôi, tôi đi lái xe tới đây.” Nói xong thì bước đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Cho đến khi lên xe của Alpha thì cậu vẫn còn hơi phát ngốc, không hiểu vì sao mà Alpha khách sáo với mình như vậy, dù sao cũng không thể bởi vì ngày hôm qua lấy giúp anh hai trái cây chứ.