Chương 4

Từ sau chuyện đó, mỗi khi Mẫn Trì nhìn Phó Bách Khải thì luôn có cảm giác không thể nói rõ.

Ngay từ đầu anh đã biết cái tên Phó Bách Khải và năng lực làm việc của anh ta, đây là chuyện của nhiều năm trước, khi đó công ty mới vừa khá hơn không lâu, nghe bọn họ nhắc đến có một người mới không tệ, khi đó anh cũng không quan tâm đến người này.

Nhưng mấy năm gần đây, anh ta đã lên tới chức phó tổng giám đốc, khi đó không chú ý cũng không được. Lúc mở họp, khi anh nhìn thấy Phó Bách Khải, ấn tượng đầu tiên của anh về anh ta chính là mùi hương trên người anh ta, sau đó là gương mặt anh ta.

Enigma trên thế giới rất với mẫn cảm với mùi hương, mỗi ngày bọn họ đều có thể ngửi thấy muôn hình muôn vẻ tin tức tố. Nhưng trong nháy mắt anh đã sinh ra thiện cảm với tin tức tố trên người Phó Bách Khải, mà Aplha có được mùi tin tức tố như vậy, lại còn có một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, gần như là nảy mầm ở trong trái tim Mẫn Trì.

Anh bắt đầu chú ý tới người này, quả thực càng nhìn càng thích, bất kể là mặt mũi hay dáng người thì vẫn là người mạnh mẽ, thông minh và có dã tâm, đều là kiểu hình mà Mẫn Trì thích.

Mẫn Trì dần tiếp cận anh ta, lại phát hiện người này đối với bất cứ ai cũng thờ ơ, đối với mình cũng chỉ giống như cấp trên, không có bất kì ý lấy lòng nào.

Gương mặt cực kì đẹp nhưng ai cũng chướng mắt.

Khoảng thời gian trước có một Omega tới công ty đón anh ta, đây cũng đã là cực hạn mà anh có thể tiếp thu, nào ngờ bây giờ lại nhiều thêm một người như vậy nữa.

Nhưng thật ra càng khiến anh khϊếp sợ hơn là đối tượng toả ra mùi tin tức tố mà anh thích nhất lại là một Omega.

Lúc giữa trưa nói chuyện với anh ta thì lại ngửi thấy mùi tin tức tố của Omega kia trên người anh ta, không biết đêm qua hai người làm cái gì mà mùi hương trên người anh ta càng nồng hơn.

Mẫn Trì không khỏi nhíu mày, rời đi.

Bây giờ cảm xúc của anh đối với Phó Bách Khải rất phức tạp, đương nhiên là cũng thích, nhưng ở trong mắt anh, Phó Bách Khải chỉ là một Alpha tinh anh chuyên tâm làm việc, vốn không vướng vào những ham muốn dung tục, thậm chí Mẫn Trì cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh ta lúc động dục trên giường với Omega kia.

Một khoảng thời gian sau, Omega đó cũng không còn xuất hiện ở cửa công ty, nhưng anh cũng không ngửi thấy mùi hương lúc trước khiến cả thể xác và tinh thần của anh được thư giản trên người Phó Bách Khải, nghĩ đến nơi toả ra tin tức tố lại là Omega thì vẫn cảm thấy không quá thoải mái.

Cuối tuần mẹ sắp xếp cho anh một bữa cơm thân thiết, anh không từ chối được.

Năm nay anh đã 30 tuổi, đã qua tuổi nên kết hôn từ lâu, nhưng anh thật sự hơi bắt bẻ, ngay cả bạn giường cũng không chọn được ai, cha mẹ đều cũng cảm thấy lo lắng cho anh.

Đương nhiên, bất kì một Enigma trên thế giới nào cũng đều gặp phải vấn đề như vậy.

Bọn họ muốn vợ là Alpha, nhưng có rất ít Alpha bằng lòng khuất phục dưới thân người khác, từ bỏ giới tính vốn có để trở thành một Omega.

Đương nhiên cũng không phải không có.

Vốn chỉ muốn đối phó chuyện này, nhưng khi ngồi xuống thì phát hiện người đối diện lại là một Alpha thật sự, chuyện này thực sự khiến anh ngạc nhiên.

Đối phương nhìn anh, nhẹ nhàng chào hỏi với anh: “Chào anh.”

“Chào cậu.”

Không ngờ rằng đã biết giới tính của mình nhưng vẫn có Alpha chịu gặp mặt, đang lúc anh hoang mang thì đối phương lên tiếng: “Ngài Mẫn, nghe nói anh là Enigma?”

“Đúng vậy.”

“Đây là lần đầu tôi được gặp Enigma.” Anh ta cảm thấy rất hứng thú với Mẫn Trì: “Vừa nãy khi anh đứng trước mặt tôi, tôi đã giật nảy mình.”

“Cao hơn nhiều so với Alpha.”

Lời nói đùa này khiến bầu không khí nhẹ nhàng hơn, Mẫn Trì mỉm cười: “Rất nhiều người cũng nói như vậy.”

Đang trò chuyện thì đột nhiên anh ngửi thấy một mùi pheromone quen thuộc.

Cách rất xa, nhưng trong nháy mắt Mẫn Trì đã chú ý tới, anh nhíu mày, lại không nhịn được mà quay đầu nhìn theo mùi hương ấy, thấy người đàn ông lần trước ở cửa công ty với Phó Bách Khải từ bên ngoài bước vào, đi thẳng đến cái bàn bên cửa sổ. Ở đó cũng có một người đang ngồi… Gương mặt kia Mẫn Trì cũng coi như quen thuộc, là Omega lần trước tới đón Phó Bách Khải tan làm. Mặc dù Mẫn Trì không có hứng thú với Omega nhưng cũng không thể không thừa nhận mặt mũi của người này thật xinh đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái thì không quên được vẻ xinh đẹp ấy.

“Người quen sao?” Alpha ngồi ở đối diện nhìn anh đột nhiên lên tiếng.

Mẫn Trì thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Không phải, nhìn giống một người bạn.”

Anh cũng không để khúc nhạc đệm này anh trong lòng, đối tượng thân thiết tối nay là một người rất tốt, hứng thú và sở thích của hai người cùng hơi giống nhau, đáng tiếc là Mẫn Trì cũng không muốn tiếp tục ham muốn với anh ta, bây giờ anh chỉ một lòng nghĩ tới Phó Bách Khải, tạm thời không có cách nào phân tâm để cân nhắc người khác.

Sau khi ăn cơm xong, Mẫn Trì đi tới bãi đỗ xe, không ngờ rằng lúc tới bãi đỗ xe thì đúng lúc gặp được Omega xinh đẹp kia. Đối phương vừa gọi điện thoại vừa bước nhanh đến gần, lúc đi ngang qua Mẫn Trì còn ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy Mẫn Trì nhìn mình thì mỉm cười với anh.

Cậu ta đang làm nũng với người ở bên kia đầu dây: “Thật phiền, em nói tới mức khô miệng, còn cậu ta thì ngồi đó không nói lời nào, giống như người câm vậy.”

Không biết người ở bên kia nói gì, giọng điệu Omega hơi bực bội: “Anh mau giải quyết đi, anh có biết mùi hương trên người anh khó ngửi biết bao nhiêu không.”

Mẫn Trì kéo cửa xe ra, Omega đã đi xa, loáng thoáng nghe thấy cậu ta nói: “… Đêm nay em qua đó…”