Chương 15: Nhóm người độc ác (1)

Chiều tối.

Dịch vụ chuyển phát của vườn thực vật rất nhanh, An Tự mang theo thuốc trừ sâu đã pha sẵn, chuẩn bị phòng trừ sâu bệnh cho cây bạch quả.

Đến nơi thì thấy đầy giòi bọ, cây bạch quả cũng không kêu đau nữa, bắt đầu than vãn những chuyện khác.

“Ôi chao, ôi chao, bụng tôi đói meo, muốn ăn thật nhiều dung dịch dinh dưỡng phân bón quá.”

An Tự: "..."

An Tự kiểm tra cẩn thận một lượt, sâu bệnh đã được diệt sạch.

Cách Nhĩ bị giòi bọ tưới ướt người, quả nhiên ngoan ngoãn phun thuốc cho cây bạch quả. Xem ra là cậu lo lắng thừa rồi.

An Tự cất thuốc trừ sâu đi, đặt thêm dịch vụ chuyển phát nhanh phân bón, đồ đạc nhanh chóng được chuyển đến.

Cậu tưới dung dịch dinh dưỡng và phân bón vào gốc cây bạch quả, phải mất mấy túi cậu mới đi hết một vòng lớn.

Cây bạch quả không kêu rên nữa mà từ từ thở dài một tiếng, giống như cảm xúc thỏa mãn thăng hoa của con người được ăn đồ ăn ngon.

"Cậu là cái cây biết nói đầu tiên tôi thấy đấy." An Tự buột miệng cảm khái: "Cây long hòe tôi quan sát chỉ có thể truyền đạt một số cảm xúc đơn giản thôi."

“Ân nhân, cậu không biết đâu, tôi đã 333 tuổi rồi, là một cây cổ thụ đó nha!”

An Tự không nhịn được ngẩng đầu nhìn, cành cây bạch quả cao vυ"t, nhìn bằng mắt thường chắc phải cao hơn ba mươi mét, thân cây cũng to kinh người, ước chừng phải hơn mười người nắm tay nhau mới đo được chu vi thân cây, nhìn thôi đã thấy rất cao tuổi.

Là một cây cổ thụ có linh hồn.

Trong đầu An Tự đột nhiên hiện lên một cụm từ như vậy, cậu gật gù đồng tình.

Sau hơn mười phút An Tự mới tưới xong phân bón, cậu vỗ vỗ đầu gối, định quay về thì nghe thấy tiếng của linh hồn cây bạch quả bên tai.

“Khoan đã, ân nhân, xin hãy để tôi báo đáp cậu!”

An Tự khựng lại, cậu quay đầu nhìn cây bạch quả, lắc đầu, nói: "Cậu cứ dưỡng thương cho khỏe đã."

Cậu vẫn chưa đi ra khỏi phạm vi của cây bạch quả, lá cây trên đầu xào xạc, giống như tiếng níu kéo của cây lớn.

Đột nhiên, một chiếc lá bạch quả xanh đen lặng lẽ rơi xuống, rơi trúng lòng bàn tay An Tự.

An Tự sửng sốt, không biết tại sao mình lại đón lấy. Có lẽ vì chiếc lá xanh đen này quá nổi bật, không giống với những chiếc lá bạch quả màu vàng nhạt xung quanh.

“Đây là quà cảm ơn tôi tặng cậu.”

An Tự đứng tại chỗ không biết làm sao, cậu thấy mình không làm được gì nhiều, diệt sâu là do Cách Nhĩ làm, cậu chỉ phụ trách tưới phân bón, thực sự không có công lao gì.

An Tự nghĩ vậy và cũng quay người, định trả lại chiếc lá bạch quả thì lòng bàn tay đột nhiên nặng trĩu, Tiểu Ngao nhảy xuống từ trên vai cậu, ngậm lấy chiếc lá bạch quả, theo ống tay áo cậu chui tọt vào trong.

An Tự: "..."

“Ân nhân, nếu không phải cậu nghe thấy tiếng cầu cứu của tôi, có lẽ tôi sẽ chết không nhắm mắt. Xin ơn nhân hãy nhận lấy chiếc lá này đi.”

An Tự im lặng một lúc, không lôi được Tiểu Ngao đang chạy loạn trong quần áo ra, đành phải nhận lấy.

"Cảm ơn." Cậu nói rất nhẹ, nói xong như thể rất ngượng ngùng, cúi đầu, bước nhanh chân đi xa.

Đi đến cửa ký túc xá, Tiểu Ngao từ cổ áo An Tự chui ra, chiếc lá bạch quả ngậm trong miệng đã biến mất.

"Không phải bị ăn mất chứ?" An Tự hơi lo lắng, dùng ngón tay nhẹ nhàng mở miệng Tiểu Ngao ra, muốn xem trong đó có cặn màu xanh lá hay không: "Tiểu Ngao, lá bạch quả có độc, không được ăn lung tung."

Tiểu Ngao ngoan ngoãn há miệng, chỉ có cái đuôi không chịu yên, thỉnh thoảng quẹt vào bụng ngón tay An Tự.

Trên cánh tay An Tự nổi lên một mảng da gà, theo thói quen làm lơ.

Trong miệng Tiểu Ngao không có cặn, An Tự lục tìm trên người mình, cũng không thấy lá bạch quả.

An Tự bắt đầu nghi ngờ Tiểu Ngao có thực sự nuốt vào không, không yên tâm, cậu pha một ít phục linh bắt Tiểu Ngao uống để đẩy nhanh quá trình trao đổi chất và đào thải độc tố.

Nếu tình hình không ổn, có nguy hiểm đến tính mạng, cho dù phải đối mặt với nguy cơ để lộ Tiểu Ngao, cậu cũng phải gọi điện đến bệnh viện thú y.

May là tinh thần của Tiểu Ngao vẫn rất tốt, ăn uống cũng bình thường, còn việc đi vệ sinh, Tiểu Ngao đều tự vào nhà vệ sinh giải quyết, giống như con người có lòng tự trọng vậy.

An Tự bất lực, nuôi một con vật cưng, quan sát tình hình phân cũng là một bài học bắt buộc. Nhưng Tiểu Ngao là một sinh vật kỳ lạ thông minh và có lòng tự trọng, cậu đương nhiên sẽ tôn trọng sự riêng tư của Tiểu Ngao, đối xử với nó như đối xử với con người.

Ngày hôm sau, Tiểu Ngao tinh thần phấn chấn dậy sớm, nó tắm nắng như thường lệ rồi lượn vòng tới lui như đang nhảy múa.

An Tự thấy Tiểu Ngao vẫn như bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.

Món quà cảm ơn của linh hồn cây bạch quả hẳn là thứ tốt, sao có thể có độc được, là do hôm qua cậu cả nghĩ rồi.

Hôm nay là ngày trước buổi thực hành cuối cùng, giáo sư Ryan sẽ thực hiện lời hứa, dẫn các bé O đi tham quan căn cứ cơ giáp của các Alpha.

Sáng sớm, bên ngoài đã ồn ào náo nhiệt, trên hành lang toàn là tiếng cười nói của các Omega.

An Tự ở trong phòng vừa lật vở vừa nghe họ nói cười, tiếng bước chân rầm rập, mãi đến khi mọi thứ yên tĩnh, cậu mới mở cửa đi ra.

Hành lang trống rỗng, không có mấy người, An Tự tránh camera, giũ giũ tay áo, Tiểu Ngao thông minh hiểu ý, bò theo ống tay áo lên rồi chui ra từ cổ áo cậu.

An Tự phát hiện, dạo này Tiểu Ngao rất thích đi đường tắt ống tay áo, vảy vô tình quẹt vào da cậu, mặc dù thỉnh thoảng An Tự cũng nổi da gà nhưng nhìn chung đã rất quen rồi, ít nhất không giống như lúc đầu, Tiểu Ngao vừa đến gần là cậu lại giật mình.

Tiểu Ngao rất ngoan, đệm chân vô tình ấn vào da cậu đều mềm mại mát lạnh, rõ ràng là đã thu hết móng vuốt sắc nhọn vào rồi.

Tuy nhiên, đôi khi Tiểu Ngao vẫn hơi nghịch ngợm. Ví dụ như bây giờ, nó chui ra từ cổ áo cậu, còn cố tình ấn thêm mấy cái vào xương quai xanh của cậu.

Xương quai xanh đối là một điểm nhạy cảm của An Tự. Người cậu hơi béo nhưng xương quai xanh lại khá rõ ràng, có vẻ Tiểu Ngao rất thích chỗ này, thậm chí còn muốn lăn lộn trên đó.

An Tự hơi chịu không nổi, mỗi lần Tiểu Ngao đi qua xương quai xanh cậu đều rùng hết cả mình. Mặc dù cậu đã nói chuyện này với Tiểu Ngao rất nhiều lần nhưng dường như nó vẫn không nghe thấy, cứ ấn lên đó mãi.

An Tự thở dài, xoa xoa chỗ Tiểu Ngao vừa đi qua, cố xua tan cảm giác dị vật cạ vào da, cậu đứng dậy lấy một cái bưu kiện trước, sau đó mới đi về phía cây bạch quả.

Cách Nhĩ đã theo đoàn đi tham quan căn cứ cơ giáp rồi, An Tự giúp cây bạch quả bón phân cũng không cần phải che che giấu giấu.