Chương 17: Bệnh tình nguy kịch (1)

"Chỉ là một quả thông thôi mà, đừng căng thẳng thế."

Người bạn vỗ vai Omega vừa lên tiếng, chỉ vào máy quang não của mình: "Tôi đã gửi định vị cho họ rồi, tên Alpha kia sẽ đến ngay thôi, lúc đó sẽ có trò hay để xem."

Nghe vậy, đối phương cười gian xảo: "Lúc đó chúng ta sẽ quay lại toàn bộ quá trình Cách Nhĩ và tên Alpha lang thang kia ăn nằm với nhau, uy hϊếp cậu ta phải thôi học! Xem cậu ta còn dám quyến rũ Alpha của đại ca không!"

An Tự nghe thấy lời này thì rùng mình, cậu thực sự không hiểu tại sao những Omega này lại độc ác đến vậy, sao có thể sỉ nhục, hành hạ và đẩy người khác vào chỗ chết như thế.

Cậu thở dài, thò đầu ra một chút, quan sát tình hình của kẻ địch.

Ngoài Cách Nhĩ đang bị hại, bên kia còn có bốn Omega, trông họ cao ráo, gầy gò và xinh đẹp, hoàn toàn không thể nhìn ra sự độc ác trong lòng.

Họ đang bàn luận xem quần áo của nhà nào đẹp, Alpha nào của khoa Cơ giáp tuấn tú và dũng mãnh, khi nói đến chỗ phấn khích, cả đám chụm đầu lại cười khúc khích.

An Tự có lợi thế về cân nặng nhưng cơ thể vẫn quá yếu, một chọi bốn thì hơi khó, đánh nhau xong cũng không chạy nổi, e là không cứu được Cách Nhĩ mà còn mất cả chì lẫn chài.

Xem ra chỉ có thể dùng trí thôi.

An Tự bình tĩnh quan sát xung quanh, bỗng thấy trên cây bạch quả có một tổ ong lớn bằng nắm tay, ong bay ra bay vào tấp nập, bên cạnh còn có hai con chim đuôi dài màu đen chưa bay đi, trông như đang canh giữ thức ăn, thỉnh thoảng lại mổ vài cái, ăn rất ngon lành.

Hai con chim đen tập trung ăn sâu bọ, đồng thời cũng cảnh giác cao độ với những con người dưới gốc cây, chúng thỉnh thoảng nhảy lên nhảy xuống, quan sát động tĩnh xung quanh, sợ có người đến cướp thức ăn.

An Tự nhớ ra, loài chim này gọi là chim đuôi đen, rất hay trả thù và xảo quyệt, nếu ai đắc tội với chúng, loài chim này sẽ trả thù điên cuồng, đuổi theo tới cùng để mổ vào đầu hoặc tấn công bằng cách đi vệ sinh lên đầu kẻ thù, vô cùng hung dữ.

An Tự suy nghĩ một chút, trong lòng đã có chủ ý, cậu thầm nói xin lỗi rồi giơ tay tìm một hòn đá, sau khi nhắm chuẩn, cậu dùng hết sức ném mạnh, một phát đánh rơi tổ ong xuống!

Hồi nhỏ, người chú là Alpha đã dạy cậu cách đánh tổ ong, không ngờ lại có thể dùng trong tình huống này.

Hòn đá ném tới bất ngờ khiến nhóm Omega độc ác chú ý, tổ ong không rơi thẳng xuống mà nảy lên trên cành cây, nó lăn lông lốc rồi giảm dần tốc độ, cuối cùng bị kẹt lại chỗ cành cây rậm rạp

Hai con chim đen giật mình, theo tổ ong bay đến cành cây thấp, sau khi đậu vững chúng mới bắt đầu quan sát xung quanh, bốn phía không có động tĩnh gì, chỉ có những con người đang ồn ào dưới gốc cây, chúng nghi ngờ nhìn những con người này.

Xong rồi.

An Tự hồi hộp đến ngạt thở, cậu vô cùng hối hận vì kỹ thuật của mình không tốt, cầm hòn đá tiếp theo do dự không biết có nên ném tiếp không.

Hay là ném thêm một lần nữa nhỉ? Như vậy chẳng phải là đánh rắn động cỏ hay sao? Nhưng kẻ địch sắp dí đến rồi!

"Chuyện gì vậy?" Mấy kẻ đang canh giữ đều giật mình, một người trong số họ dùng hai tay ấn vào cây bạch quả, làm bộ lắc lắc: "Trên cây có thứ gì à? Hù tụi mình hết hồn hết vía!"

Với sức lực của Omega không thể lay động được cây bạch quả ngàn năm này, nhưng linh hồn cây bạch quả lập tức hiểu được ý định của An Tự, cành cây rung lên bần bật làm tổ ong rơi xuống, đập trúng đầu người đó một cách chính xác, theo trọng lực rớt thẳng vào tay Omega bên dưới.

"Đây là cái gì... Á á á, là tổ ong!" Omega lắc cây lập tức hét lên, cậu ta hất tổ ong ra, những người khác thấy thế cũng hét lớn, chạy trốn ra tứ phía!

Lũ chim đen bên trên lập tức khóa mục tiêu, hai đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm những con người này, bọn nó vỗ cánh rồi lao xuống mổ! Mổ người chưa hả giận, còn phải ị lên đầu họ!

Chưa đầy ba phút, nhóm Omega độc ác đã tan tác, hoàn toàn không ai để ý đến một thủ phạm khác đang ẩn núp sau gốc cây thông.

An Tự thở phào nhẹ nhõm.

Tổ ong dưới gốc cây bạch quả đổ sang một bên, ong vo ve loạn xạ, An Tự không kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng tiến lên, lôi vòng cổ Omega trong ba lô ra đeo vào cho Cách Nhĩ, sau đó cậu mở thuốc ức chế đổ vào miệng Omega đang yếu ớt.

Cách Nhĩ vừa bị đánh thức bởi tiếng động lớn xung quanh, chỉ là cơ thể rệu rã và cũng không nói được, cậu ta khó khăn mở mắt, nhìn thấy mặt An Tự thì môi khẽ mấp máy, phát ra âm thanh thều thào: "Thật không ngờ là mày cứu tao..."

An Tự khựng lại một chút, không có thời gian giải thích thêm, cúi người cõng cậu ta lên.

Dưới sự chỉ dẫn của linh hồn cây bạch quả, An Tự cõng Cách Nhĩ chạy về hướng ngược lại với nhóm Omega ban nãy, cậu chạy đến thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa mà không dám chậm chân, sợ những người đó đuổi kịp.

"Cảm ơn nha… Với cả cũng xin lỗi... An Tự, mày là người tốt... Tao là đồ bỏ đi..." Không biết Cách Nhĩ nghĩ đến điều gì mà bỗng khóc lên, nước mắt ướt đẫm cổ An Tự, ngứa ngáy dính dính, khiến cậu hơi khó chịu.

An Tự không có thời gian đáp lại Cách Nhĩ, cậu đã chạy hơn hai mươi phút, thở không ra hơi, bước chân càng lúc càng chậm, như kéo theo một khối chì trên bùn đất.

Còn 500 mét nữa, chỉ cần đi thêm 500 mét nữa là đến phòng bảo vệ.

Toàn thân An Tự đều ướt đẫm mồ hôi nhưng cơ thể lại càng lúc càng nóng, như có thứ gì đó đang thiêu đốt, đè ép trái tim cậu, tứ chi bắt đầu đau nhức và kiệt quệ, cơ thể cậu cũng bắt đầu có những biểu hiện khác thường, dường như bị ảnh hưởng bởi pheromone còn sót lại của Cách Nhĩ, mơ hồ có dấu hiệu phát tình.

Vòng cổ Omega và thuốc ức chế trong ba lô chỉ có một liều, đã bị Cách Nhĩ dùng hết rồi.

"An Tự, An Tự, mày phải cố lên, không được ngất!" Cách Nhĩ đã hồi phục một chút sức lực, khàn giọng cổ vũ An Tự: "Mày mà ngất thì chúng ta xong đời!"

An Tự thở hổn hển, đâu phải cậu không biết, cậu cố gắng chạy thật nhanh, cơ thể đã đạt đến cực hạn, linh hồn như đã thoát khỏi thể xác, hai chân chỉ còn vận động theo bản năng.

"Sắp đến rồi... Sắp đến rồi! An..."

An Tự đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.