Chương 23: Trừng trị thích đáng (1)

Ngày hôm sau, cha mẹ An dậy từ rất sớm, muốn lén quay về Hành tinh Uranium nhưng bị An Tự phát hiện.

Cha mẹ An nhất quyết phải về ngay hôm nay, còn định mua vé giảm giá rẻ tiền, An Tự lo lắng cho sự an toàn của họ, đành phải đổi vé tàu bay đã mua trước đó thành chuyến bay trưa hôm nay.

An Tự đưa cha mẹ đi ăn sáng tử tế, sau đó thuê xe bay đưa họ ra sân bay.

Mẹ An có chút không nỡ xa con trai, bà đưa tay ôm lấy cậu, dặn dò: "Ở trường phải ăn uống đầy đủ, đừng lo lắng về tiền nha con."

Cha An cũng gật đầu lia lịa: "Cha có tiền, hết tiền thì cứ xin, mua nhiều đồ ăn ngon vào."

An Tự gật đầu, không hề nhắc đến chuyện chuyển khoản hôm qua, cậu tiễn cha mẹ lên tàu bay rồi nhìn họ rời đi.

Quay trở lại vườn thực vật, tòa nhà chung cư trống trải, phần lớn sinh viên khoa thực vật đã về trường từ hai ngày trước, An Tự vì nằm viện nên chậm hai ngày, bây giờ cũng phải thu dọn hành lý rời đi.

Trước khi đi, An Tự đến vườn thực vật, trước tiên là đi thăm cây bạch quả, còn tưới cho nó mấy túi phân bón dinh dưỡng, coi như là quà tiễn biệt.

Cây bạch quả: "Hai ngày không gặp cậu, tôi lo lắng lắm, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Hôm nay thấy cậu, hình như cậu khác trước rồi."

An Tự nghe vậy thì sửng sốt, cậu sờ mặt mình, cười nói: "Tôi gầy đi rồi, da cũng không còn đen như trước nữa, chất độc uranium trong cơ thể đã đào thải ra ngoài rất nhiều, đây đều là công lao của các loài thực vật các cậu."

An Tự không biết rằng, theo góc nhìn của cây bạch quả, toàn thân cậu đều được bao phủ bởi một lớp ánh sáng xanh nhạt, rất giống với thực vật nhưng lại không hoàn toàn giống.

Linh hồn cây bạch quả muốn nói lại thôi, đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh quen thuộc - chính là lá bạch quả của nó. Linh hồn cây vốn đầy bụng thắc mắc, thế là đành nuốt lời định nói ngược trở vào, thì ra là vậy, chỉ có lá của nó mới có khả năng hồi sinh!

Trong ống tay áo, Tiểu Ngao vươn vai, dọc theo ống tay áo bò đến cổ áo An Tự, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, giục giã kêu một tiếng: "Áu?"

An Tự hiểu ý, tạm biệt linh hồn cây, đi sâu hơn vào vườn thực vật, cậu muốn đi xem cây long hòe già.

Cây long hòe vẫn xanh tốt như vậy, cành lá đan xen nhau, điểm xuyết những chùm hoa trắng, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta khoan khoái vô cùng.

Đây là nơi cậu và Tiểu Ngao gặp nhau lần đầu.

An Tự suy nghĩ một lúc, nâng Tiểu Ngao lên lòng bàn tay, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Ngao, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, mày có thực sự muốn đi theo tao không?"

Cậu khẽ mím môi, bổ sung: "Nếu bây giờ mày muốn rời đi, tao sẽ không ngăn cản mày."

Đôi mắt đen láy của Tiểu Ngao nhìn thẳng vào An Tự, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cậu: "Áu!"

Tiểu Ngao đáp lại, thân mật hôn nhẹ lên ngón tay cậu.

Lần này, An Tự không còn sợ hãi nữa, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp.

Cậu không kìm được cúi đầu, nhẹ nhàng và nhanh chóng hôn lên đầu nhỏ của Tiểu Ngao.

Cái đuôi nhỏ của Tiểu Ngao ngay lập tức dựng thẳng, thân hình dài ngoằng cứng đờ tại chỗ, ngay đơ như một bức tượng.

Động tác của An Tự khựng lại, cậu áy náy nói: "Tiểu Ngao, có phải tao làm mày sợ không? Tao không muốn ăn mày đâu, tao chỉ muốn hôn mày một cái thôi."

Tiểu Ngao hoàn hồn, nó giơ móng vuốt nhỏ lên sờ trán mình rồi đột ngột bay lên, lao vυ"t đến trước trán An Tự, nhẹ nhàng hôn hai cái, xong xuôi thì ngượng ngùng chui vào trong cổ áo cậu.

Khóe miệng An Tự không khỏi cong lên, cảm giác vui sướиɠ sắp tràn ra khỏi tim, cậu khẽ nói: "Tiểu Ngao thích tao, tao cũng thích Tiểu Ngao, thật là tuyệt nhỉ."

An Tự cảm thán như vậy, cậu ngẩng đầu nhìn cây long hòe già, đoạn đưa tay ra rồi nhắm mắt lại, dùng năng lực tinh thần truyền đạt lòng biết ơn của mình, cảm ơn cây đã cho cậu và Tiểu Ngao gặp nhau.

Ở cổ áo sau của An Tự, Tiểu Ngao thò đầu ra, cây long hòe nhìn thấy nó thì hóa thành một bóng đen nhạt quấn quanh thân cây, giống như trước đó, cung kính cúi đầu.

Tiểu Ngao không để ý vẫy vẫy tay, cây long hòe lại càng cúi đầu thấp hơn, toàn bộ bóng rồng vùng vẫy thoát khỏi thân cây, nằm dài trên mặt đất, gần như là quỳ mọp xuống đất, giống như một cái bóng hư vô.

Râu dài của Tiểu Ngao rung lên, hiểu được thành ý của cây long hòe.

Bóng cây long hòe tự nguyện làm người hầu của họ, nó muốn theo họ rời khỏi nơi này.

Hành tinh Gaia đúng là không phải nơi thích hợp để tu luyện, linh khí mỏng manh gần như không có, toàn bộ hành tinh gần như nhân tạo.

Mây mưa trên trời đều diễn ra theo trình tự, tất cả do con người điều khiển. Hành tinh bù nhìn nhân tạo, chỉ có đất đai thực vật, rất thiếu sức sống.

Cây long hòe này có một chữ Long, đúng là có linh tính, biết tự tìm đường sống cho mình.

Tiểu Ngao suy nghĩ một lúc, móng vuốt nhỏ khẽ ngoắc, bóng cây long hòe giống như tro bị gió cuốn vào, nhanh chóng co lại, ngưng tụ thành một hạt cát màu tối, nhẹ nhàng bám vào móng vuốt của Tiểu Ngao, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không trông thấy.

An Tự cảm thấy một cơn gió nhẹ phất qua mặt, cậu ngơ ngác mở mắt, ngẩng đầu lên, lá và hoa trên cây không hề lay động.

Tiểu Ngao nghiêng đầu, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Áu."

An Tự hoàn hồn, cậu tưới phân bón bên cạnh cho cây long hòe già, cảm ơn khoảng thời gian ở bên nó, rồi quay người rời đi.

Vé tàu bay trở về Đế Tinh là vào buổi chiều, giáo sư Ryan có việc ở khoa nên về trước, Cách Nhĩ cố tình ở lại đến hôm nay để về cùng cậu.

An Tự và Tiểu Ngao không có nhiều thời gian ở riêng, đành phải vừa đóng gói hành lý vừa dặn dò cẩn thận: "Tiểu Ngao, dân số Đế Tinh rất đông, có lẽ mày phải luôn trốn trong ống tay áo của tao..."

Cậu đang lo lắng, tiện tay nhét một chiếc mũ vào vali, đột nhiên nảy ra một ý, đề nghị: "Tiểu Ngao, tao làm cho mày một chiếc mũ nhỏ nhé, che sừng trên đầu mày lại, như vậy là mày có thể ra ngoài hoạt động. Nếu có ai hỏi, tao sẽ nói mày là một con thằn lằn trông đặc biệt chút thôi."

Tiểu Ngao: "..."

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của An Tự, Tiểu Ngao nhẫn nhục gật đầu.