Chương 2: Phải làm sao mới thỏa mãn chứ?

Nguyễn Ngọc tắt TV, hai mắt mất tiêu cự nhìn xa xăm, trong miệng lẩm bẩm: “Trở về thì tốt, đã trở về rồi thì chính là của tôi……”

“Là của tôi.”



Mùa tốt nghiệp, các tập đoàn lớn đều thông bào tuyển dụng sinh viên ưu tú, tập đoàn Lam Băng cũng không ngoại lệ, công ty bọn họ đặt chi nhánh khắp toàn cầu, dù được tuyển cũng không nhất thiết phải nhận chức ở tổng bộ.

Nhưng trợ lý tổng giám đốc thì không giống vậy.

Kỳ Hành vừa trở về nước, cũng không lập tức thay thế Kỳ Băng, hắn còn cần một ít thời gian thích ứng, vì thế hắn cần một trợ lý mới, một thư ký mới trong nước.

Nguyễn Ngọc gửi lý lịch sơ lược, cũng không có mong chờ gì.

Vì để có báo cáo đánh giá tâm lý bình thường, khoảng thời gian này cậu cư xử cực kỳ bình thường.

Mỗi tuần tái khám, bác sĩ hỏi cậu vấn đề gì cậu cũng có thể đối đáp trôi chảy.

Trước kia hỏi tới, trong đầu Nguyễn Ngọc đều mơ màng hồ đồ, không nhớ rõ mỗi ngày xảy ra chuyện gì.

Nhưng lần gần đây nhất, cậu đã có thể bình tĩnh hòa nhã nói về quá trình làm cơm chiên trứng với bác sĩ.

Bác sĩ hỏi cậu, mùi vị như thế nào?

Cậu đáp, bỏ nhiều muối, có hơi mặn.

Có thể cảm nhận được mùi vị đồ ăn, tình huống đúng là có chuyển biến tốt đẹp.

Hỏi tối hôm qua có gặp ác mộng không?

Nguyễn Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu nói có.

Ngủ được mấy tiếng.

9 giờ, tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Có ngủ tiếp không?

Có ngủ.

Thật ra là không ngủ, Nguyễn Ngọc mất ngủ nguyên đêm, trợn mắt đến hừng đông. Chỉ là gần đây cậu học được một biện pháp che giấu trạng thái mệt mỏi, đồ trang điểm có một thứ goi là kem che khuyết điểm, trước khi tái khám, cậu sẽ bôi lên mặt một chút, làn da của cậu vừa trắng vừa nhẵn mịn, trên mặt không nhận ra chút dấu vết của kem che khuyết điểm.

Bác sĩ thấy tình trạng của cậu rất tốt, ngoại trừ vẫn còn hơi hướng nội một chút.

Bác sĩ đổi đề tài.

“Gần nhất còn nhớ hắn không?”

“Còn.”

“Có tưởng tượng tương lai của cả hai không?”

“Không.”

“Hay là thử một chút.”

“Được.”

“Cho nên, cứ vì hắn mà tiếp tục sống nhé.”

Lúc trước chính vì những lời này, Nguyễn Ngọc sống tiếp.

-

Nguyễn Ngọc thông qua vòng phỏng vấn thứ nhất một cách thân kỳ.

Vốn dĩ cậu phải bị đánh trượt, lúc phỏng vấn cậu tự giới thiệu, ước chừng cậu đã trầm mặc mất mười phút, nhưng vì lý lịch của cậu thật sự quá đẹp, lại được thấy giáo có tiếng đề cử, người phỏng vấn đã quyết định cho cậu thêm một cơ hội.

Bởi vì ứng tuyển là vị trí trợ lý tổng giám đốc, đợt phỏng vấn thứ hai Nguyễn Ngọc phải đối mặt trực tiếp với Kỳ Hành.

Nguyễn Ngọc xếp hạng thứ sáu, khi vị ứng viên thứ năm bước ra khỏi phòng giám đốc với vẻ mặt ngượng ngùng, Nguyễn ngọc nhịn không được ngáng chân hắn.

Người nọ thiếu chút nữa ngã sấp mặt, hắn khó khăn lui qua một bên, cúi đầu muốn nhìn rốt cuộc mình vấp phải thứ gì. Nguyễn Ngọc lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó giơ tay đẩy cánh cửa gỗ dày nặng.

Văn phòng của Kỳ Hành rất lớn, trang hoàng rất xa hoa, phòng bếp, quầy bar, quầy rượu cần cái gì có cái đó, tương đương với một khu sinh hoạt cỡ nhỏ, chẳng qua điều hòa mở quá thấp, Nguyễn Ngọc mới vừa bước vào đã nhịn không được rùng mình một cái. Cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn giản, tóc dài mềm mại tùy ý buộc sau đầu, trước trán rơi xuống vài cọng tóc, càng tôn lên màu da tái nhợt.

Trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh giấy ma sát khi Kỳ hành lật xem văn kiện.

Người đàn ông chỉ ngồi đó, đã có thể khiến dòng máu tĩnh lặng đã lâu của Nguyễn Ngọc sôi sục, cũng làm sắc mặt tái nhợt quanh năm của cậu có thêm một chút đỏ ửng.

Tựa như hoang mạc khô cằn, rốt cuộc cũng nghênh đón cơn mưa xuân kéo dài tính mạng.

Nguyễn Ngọc lặng yên không một tiếng động tới gần Kỳ Hành, alpha đã thu lại tất cả pheromone của mình, cậu không ngửi thấy, tim Nguyễn Ngọc ngực như là thiếu một mảnh, rõ ràng người đã ở trước mặt, nhưng cậu lại không có được thỏa mãn.

Phải làm sao mới thỏa mãn chứ?

Hắn không thuộc về mình, cậu tham lam nhìn hắn, suy nghĩ càng bay càng xa, khiến hồi ức xa xăm và hiện thực chồng chéo lên nhau.

Cậu nghĩ, thời khắc này của một năm nào đó một tháng nào đó, hắn sẽ thuộc về mình.

Nguyễn Ngọc đứng yên trước bàn làm việc, Kỳ Hành hình như cảm nhận được, ngập ngừng ngẩng đầu lên từ tờ văn kiện.